Diệp Đình Thâm khẽ nhìn Bạch Thư một cái, thu hồi nụ cười trêи mặt, nhàn nhạt nói một câu:
"Đúng lúc có vài vấn đề, chúng ta nên nói rõ một chút."
"Đình Thâm?" – Lục Khinh Lan kéo tay anh một cái, có ý lo lắng.
"Không sao đâu, đợi anh ở đây một lát, được không?" – Diệp Đình Thâm cúi người an ủi cô, ra hiệu Giang Nhiễm Nhiễm đến cạnh cô.
"Đại ca.." – Bạch Thư giữ chặt tay Bạch Bách Lâm, vẻ oan ức cùng sợ hãi trêи người cũng đã giảm đi không ít.
Bạch Bách Lâm nhìn bộ dạng của Bạch Thư, trong lòng đau nhói, lập tức lau nước mắt cho cô ta, an ủi: "Có đại ca ở đây, em yên tâm! Anh sẽ không để cho bất kỳ người nào ăn hϊế͙p͙ em!"
Nước mắt liên tục dâng lên, Bạch Thư nhu nhược gật đầu.
Sau khi Diệp Đình Thâm cùng Bạch Bách Lâm ra khỏi phòng, không khí lập tức thay đổi.
Bạch Thư định tiếp tục giải thích, nhưng Giang Nhiễm Nhiễm vẫn luôn bên cạnh nói chuyện với Lục Khinh Lan, làm cho cô ta không cách nào chen lọt. Suy nghĩ một lát, Bạch Thư đến bên cạnh Cố Lăng Tu, nhiều lần định mở miệng, nhưng cũng khó bật thành lời.
Lục Khinh Lan lặng lẽ nhìn họ, cũng im lặng, chuyện giữa Bạch Thư và Cố Lăng Tu, cô không thể, cũng không có tư cách nói gì.
Lúc này, cô cũng không phát hiện ra Giang Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh mình, ra vẻ không để ý nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn đến bọn họ, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, liên tục lặp lại động tác này.
"Lăng Tu ca.." – Bạch Thư lấy hết dũng khí, trầm giọng lên tiếng.
"Muốn nói cái gì?" – Cố Lăng Tu không khách khí hỏi lại, ánh mắt rơi vào đỉnh đầu cô ta, không biết anh đang nghĩ gì.
Không ai biết được, người thất vọng về Bạch Thư nhất chính là anh. Lúc trước anh chỉ nghi ngờ cô ta, nhưng hiện tại đã tìm được chứng cứ rõ ràng, cô ta còn không chịu thừa nhận.
Đây thật sự là Bạch Thư thuần khiết, trong sáng mà trước đây anh từng gặp sao?
"Em.." – Bị giọng điệu của Cố Lăng Tu làm cho đau nhói, trong lòng Bạch Thư ê ẩm, cô ta liếc nhìn Giang Nhiễm Nhiễm, cuối cùng nói:
"Em thấy tin tức, anh và Giang Nhiễm Nhiễm.. thật.. thật sự đang ở bên nhau sao?"
"Ừm, đang ở bên nhau." – Cố Lăng Tu khẽ thở dài, kiên định nói: "Ở cạnh Nhiễm Nhiễm, anh thấy rất vui."
Một câu đáp cực kỳ đơn giản nhưng phản ứng tiếp nhận trong tai mỗi người đều không giống nhau. Ánh mắt Lục Khinh Lan trôi dạt giữa hai người họ, cô tự hỏi mình, những lời kia của Cố Lăng Tu có thể cắt đứt toàn bộ suy nghĩ của Bạch Thư về anh hay không? Hay là còn có ý khác.
Mà Bạch Thư nghe xong lời kia, bờ môi bị cô ta cắn kịch liệt, bắt đầu có máu rỉ ra, nhưng cô ta đưa tay nhanh chóng lau đi. Bạch Thư gạt nước mắt, ngẩng đầu nói:
"Được rồi." - Nói xong, còn bước đến trước mặt Lục Khinh Lan: "Tứ tẩu."
Lục Khinh Lan nhìn Bạch Thư, đợi nghe câu tiếp theo: "Tứ tẩu, chuyện bài post, tôi là người chịu trách nhiệm rất lớn, chị có thể tha thứ cho tôi được không?"
Lục Khinh Lan không nói gì. Trong lòng cô lại nhớ đến những chuyện trước đây, hầu như Bạch Thư vẫn luôn như vậy, cúi đầu, ngón tay bất an cọ quậy, còn cắn môi. Tuy nói rằng, dáng vẻ này người khác nhìn thấy cũng không khác gì, nhưng không biết tại sao, riêng Lục Khinh Lan đã thấy qua nhiều lần, cô thật sự khó chịu đến khó hiểu.
Câu này, cô nên trả lời thế nào đây?
Tha thứ?
Sao Lục Khinh Lan có thể dễ dàng tha thứ?
Phất tay nói không vấn đề gì?
Không phải cô không hề để tâm, huống chi, chuyện đến nước này, đã quá rõ ràng rồi.
Còn không tha thứ thì sao?
Bạch Thư kia sẽ đứng mãi chỗ này, làm ra bộ dáng oan ức kia, giống như mọi tội lỗi trêи đời đều là do Lục Khinh Lan mà ra không bằng! Thấy cô vẫn khư khư giữ dáng vẻ im lặng, Bạch Thư sắp khóc lên:
"Tứ tẩu.."
"Bạch Thư." – Lục Khinh Lan đứng lên, khẽ cắt ngang lời cô ta: "Theo lời cô nói, cô đã sai khi giúp Thẩm Bội Bội, nếu vậy, người đầu tiên cần xin lỗi tôi chính là Thẩm Bội Bội, chứ không phải cô đứng đây xin tha thứ."
"Tứ tẩu, chị.. chị muốn gọi Bội Bội đến sao?" – Bạch Thư kinh hoảng!
Đáng chết! Sao lại có thể quên Thẩm Bội Bội được?
Đầu óc cô ta nhanh chóng nhảy quanh một vòng lớn, sau đó mở miệng, lo lắng nói:
"Bội Bội.. vì chuyện lần trước còn chưa ổn định. Vẫn.. bác sĩ vẫn chưa cho phép xuất viện. Chỉ sợ.. chỉ sợ gặp chị, cô ấy sẽ lại kϊƈɦ động.."
Động tác nhỏ của Bạch Thư giấu được đến đâu, cuối cùng vẫn không qua được đôi mắt của Lục Khinh Lan.
"Không có gì, tôi.."
Đang chuẩn bị nói, cánh cửa lại mở ra lần nữa, Diệp Đình Thâm cùng Bạch Bách Lâm bước vào.
So với vẻ mặt không chút biểu cảm của Diệp Đình Thâm, sắc mặt Bạch Bách Lâm cũng trầm lắng như nước, anh ta không thèm nhìn để người khác, đi thẳng đến chỗ Bạch Thư:
"Tiểu Thư, cùng đại ca về nhà."
Bạch Thư giật mình, thân thể không nhúc nhích nổi: "Đại ca, nhưng em.. em.."
"Theo anh về nhà!" – Bạch Bách Lâm giống như bị mất kiên nhẫn, nắm cánh tay của Bạch Thư bước ra cửa.
Động tác của Bạch Bách Lâm vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho Bạch Thư có chút chao đảo. Lúc hai người bước ngang qua Diệp Đình Thâm, anh ta dừng lại vài giây, hạ giọng nói:
"Yên tâm! Tôi sẽ cẩn thận dạy dỗ con bé!"
Diệp Đình Thâm gật đầu, không nói gì. Câu nói kia của Bạch Bách Lâm làm cho sắc mặt Bạch Thư đại biến. Diệp Đình Thâm bước đến chỗ Lục Khinh Lan, ôn nhu nắm lấy bàn tay cô, gói gọn trong lòng bàn tay mình, cất tiếng hỏi:
"Khinh Lan, chúng ta cũng về nhà thôi?"
"Được, chúng ta về nhà." – Biết rằng anh đã xử lý xong mọi chuyện, Lục Khinh Lan cong cong môi mỉm cười.
Vừa về đến nhà, điện thoại Diệp Đình Thâm liền vang lên.