Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 198: Bông tai bí ẩn của lăng vi




"Không cần cảm ơn." – Bột ngũ cốc vừa dùng xong, Lăng Vi cũng rảnh rỗi, rửa rửa tay, khóe miệng tươi cười: "Tôi đây cũng muốn đạt giải thưởng Thụy Thượng Chi Vận, nói như vậy, chúng ta trở thành đối thủ của nhau rồi."

"Đúng vậy." – Lục Khinh Lan không biết nói thêm cái gì, nhìn qua nồi canh, nói: "Vậy tôi ra ngoài trước, nếu tìm không thấy thứ gì, cứ gọi tôi, tôi tìm giúp cho."

Nói xong, cô xoay người định bước ra ngoài. Nhưng Lăng Vi lại lên tiếng:

"Chúng ta nói chuyện một lát đi, canh cần phải để lửa nhỏ một lát mới xong."

Lúc này, Lục Khinh Lan có chút hối hận, tại sao lại để Diệp Đình Thâm trở lại thư phòng! Căn bản mà nói, giữa cô và Lăng Vi này không hề quen biết nhau, cũng chẳng có lời lẽ tốt đẹp nào để nói. Không khí thật sự xấu hổ.

Bất quá, đột nhiên Lăng Vi lên tiếng, phá tan cảm giác xấu hổ:

"A! Thì ra là ở đây! Tôi còn tưởng rằng không tìm được."

Lục Khinh Lan nhìn theo Lăng Vi, thấy trong tay cô ta đang cầm lấy một chiếc bông tai nhỏ nhắn, điệu bộ rất vui vẻ. Thấy ánh mắt của Lục Khinh Lan, Lăng Vi hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu, trầm giọng:

"Chắc là, chắc là lần trước lúc đến đây cùng bác gái, không cẩn thận đã làm rơi!"

Lục Khinh Lan không để ý đến chiếc bông tai kia, cô chỉ tập trung vào nét mặt vừa rồi của Lăng Vi, dường như cô ta đang cố ý che giấu điều gì đó.

Đến cùng Diệp bá mẫu lần trước sao?

Mặc dù lần gặp mặt đó cũng đã cách xa một đoạn thời gian rồi, nhưng Lục Khinh Lan vẫn nhớ như in, ngày đó bởi vì cô ngạc nhiên, nên vẫn lặng lẽ dò xét Lăng Vi, nhưng cũng không thấy cô ta đeo loại bông tai này.

Chẳng lẽ là đang nói dối sao?

Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan liền cảm thấy khó chịu.

Nếu không phải làm rơi lần đó, không lẽ, sau này Lăng Vi lại đến đây lần nữa? Mà lại còn đến giữa lúc cô không có ở nhà? Hay là, do trí nhớ của cô kém cỏi?

"Lục Khinh Lan, cô đang nghĩ gì vậy?" – Lăng Vi thấy cô không lên tiếng, nhích người tới gần một chút, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không, không có. Vừa rồi hơi thất thần thôi."

Trên người cô ta phát ra một loại mùi hương thoang thoảng, không giống mùi nước hoa. Lục Khinh Lan cảm thấy dường như từng ngửi qua ở đâu đó, nhất thời không nhớ ra được.

"Không có gì thì tốt rồi." – Vừa nói, ánh mắt Lăng Vi hơi sáng lên, khẽ nắm chặt chiếc bông tai trong lòng bàn tay, khôi phục dáng vẻ bình thường, nói: "Canh chắc cũng ổn rồi, tôi đi xem thử."

"Khinh Lan, sao rồi?"

Diệp Đình Thâm xử lý công việc xong, vừa lúc trở ra, thấy cô gái nhỏ của anh đang ngồi ngẩn người trên ghế salon, liền giơ tay đem cô ôm vào lòng. Nghĩ đến chuyện chiếc bông tai vừa rồi, trực giác của Lục Khinh Lan định hỏi anh, có phải Lăng Vi từng đến hay không.

"Canh nấu xong rồi, để lại cho hai người một ít." – Lăng Vi lên tiếng, cắt ngang điều mà Lục Khinh Lan định hỏi.

Diệp Đình Thâm thuận thế nhìn sang, hơi nhíu mày, sau đó nhàn nhạt mở miệng:

"Không cần đâu, đây là canh của lão sư cô." Dừng một chút, anh nói tiếp: "Thật ngại quá, Khinh Lan không thích loại canh này."

"À, thì ra là vậy." – Lăng Vi lộ ra vẻ hơi thất vọng, nhưng cô ta lại nhanh chóng che lấp đi, cười cười nói: "Vậy em đem đi hết đây. Hôm nay thật sự phiền hai người rồi."

"Không cần khách sáo." – Lục Khinh Lan khôi phục thần thái, lễ phép đáp.

Đưa Lăng Vi ra cửa xong, Diệp Đình Thâm ôm sau lưng cô:

"Thế nào? Nhìn em có chút không vui!"

"Đâu có?" – Lục Khinh Lan nhỏ giọng, trước mặt anh, cô không cách nào dẻo mồm nói dối, trong đầu lại xoắn xuýt, muốn hỏi lần nữa.

"Sao lại không có?" – Diệp Đình Thâm khẽ cười, hôn lên vành tai nhỏ nhắn của cô, bàn tay to lớn của anh để trước ngực, không an phận, bắt đầu nhúc nhích: "Muốn anh dạy em nói thật sao?"

"Diệp Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan dậm chân, đẩy anh ra, tức giận nhìn anh chằm chằm.

Thấy thế, Diệp Đình Thâm nhếch mày một cái, ý cười càng lúc càng rõ:

"Sao? Lại đứng ngây người nhìn anh?"

"Anh! Anh! Đồ vô lại!" – Lục Khinh Lan không nhìn nữa, xoay người muốn rời đi, đột nhiên bị anh kéo lại.

"Đúng vậy! Ở trước mặt em anh chính là một tên vô lại nha! Cho nên Khinh Lan, nếu em không nói thật, anh sẽ càng trở nên vô lại cho em xem."

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Lục Khinh Lan tất nhiên biết rõ anh có ý gì. Lúc đầu cô cũng không có ý giấu diếm, chẳng qua là không biết phải mở miệng như thế nào. Cô suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói ra toàn bộ chuyện vừa rồi.

"Cô ta từng đến một lần." – Diệp Đình Thâm cau mày, đem chuyện lần đó Lăng Vi tới nói cho Lục Khinh Lan nghe.

Nghe câu trả lời của anh, Lục Khinh Lan có chút buồn bực, Lăng Vi muốn làm gì? Là vô tình, hay là cố ý đây? Dù nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, mặc kệ chuyện Lăng Vi, Lục Khinh Lan không thèm quản nữa.

Tối đến, Diệp Đình Thâm nhận thêm một cuộc gọi, nói về chuyện "xử lý" bài post.

Luật sư thanh minh cho Lục Khinh Lan, danh dự của cô xem như được lấy lại. Cũng không biết lúc Diệp Đình Thâm ra ngoài cùng Bạch Bách Lâm, cả hai đã nói gì. Dù sao lúc Bạch Thư bị đem về Bạch gia, nghe nói sẽ đưa ra nước ngoài một thời gian.

Còn Thẩm Bội Bội cô ta cũng thừa nhận chuyện bài post lần này, quả thật là do chủ ý của mình, Thẩm Tùy biết chuyện, liền mặc kệ cô ta, một ngày không quan tâm đến.

Cứ như vậy, đêm trao giải Thụy Thượng Chi Vận nhanh chóng đến.

Tối đêm tiệc trao giải, rơi vào tối thứ bảy. Diệp Đình Thâm từ chối hai cuộc gặp gỡ xã giao, không quan trọng, anh chuẩn bị dẫn cô gái nhỏ của mình đi thử quần áo.

Lần trước đều là do anh không cẩn thận làm cho Lục Khinh Lan bị xảy ra chuyện, lần này, anh nhất định túc trực bên cạnh cô, nửa bước không rời. Lục Khinh Lan biết anh lo lắng chuyện gì, cũng không phản đối, vui vẻ nghe theo mọi sự sắp xếp của anh.

Không ngờ, vừa đi ra ngoài đã gặp phải Tô Viễn!