Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 195: Nguy hiểm, lạnh lẽo




Sắc mặt Bạch Thư trắng bệch, đôi môi mỏng manh liên tục mím chặt, nếu không, e rằng cô ra sợ mình phát ra âm thanh. Thứ Cố Lăng Tu đưa cho cô ta, mặc dù chỉ có vài tờ giấy nhưng nhiêu đó cũng đủ để chứng minh chuyện bài post kia hoàn toàn có liên quan đến Bạch Thư.

Nhưng cô ta không biết rằng, sự biến hóa hiện tại trêи cơ thể mình đều bị mọi người nhìn thấu.

"Tiểu Thư." – Cố Lăng Tu nhìn về trước một bước, vô ý ɭϊếʍ đôi môi khô khốc của mình, anh nhìn Bạch Thư một cái, hơi khó khăn mở miệng: "Có điều gì muốn nói không?"

Diệp Đình Thâm vẫn không xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, tuy nhiên anh cũng dư sức hiểu được biểu lộ của Cố Lăng Tu lúc này.

Sự thất vọng không chỉ có một mình Cố Lăng Tu, mà còn có Diệp Đình Thâm.

Đây cũng là nguyên nhân chính làm cho Diệp Đình Thâm cùng Cố Lăng Tu không nói rõ sự thật trước đó.

"Lăng Tu ca!.." – Bạch Thư ngẩng đầu nhìn lên, tay chân luống cuống, đổi thành dáng vẻ ngây thơ vô tội, cố ý làm Cố Lăng Tu mềm lòng.

Nhưng lần này Cố Lăng Tu lại nhìn sang hướng khác. Thấy động tác của anh, Bạch Thư cảm thấy lòng mình đang chìm xuống, mà phía dưới kia lại là vực sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy, gió lạnh càng lúc càng mạnh, khiến cho lòng vừa lạnh vừa đau.

Ánh mắt cô ta lướt qua, trùng hợp nhìn thấy Giang Nhiễm Nhiễm đang đưa tay, định nắm lấy tay Cố Lăng Tu, nhưng đến giữa chừng lại dừng lại, bỏ tay xuống. Bạch Thư lại nhìn về phía Lục Khinh Lan, giống như những chuyện trước mắt không hề liên quan đến cô, cô vẫn thong thả thoải mái, tinh tế ngồi uống chén trà nhài.

Rõ ràng ngoài kia, thời gian đã trôi dần đến tháng sáu, nhưng Bạch Thư vẫn cảm thấy không khí rất lạnh, giống như hàn băng ngưng tụ thành vô số thanh đao sắc bén, càng lúc càng cắm sâu vào thân thể mình, cứ liên tục phóng tới, không thể tránh khỏi.

Hít sâu một hơi, Bạch Thư nhúc nhích thân thể đứng lên, ngẩng đầu mạnh mẽ, không giống với vẻ yếu đuối lúc nãy:

"Diệp tứ ca, Lăng Tu ca, mặc kệ hai người có tin hay không, nhưng chuyện này, em chỉ là giúp đỡ Thẩm Bội Bội tìm người. Về phần nội dung bài post, đều là do kế sách của Thẩm Bội Bội, trước đó em không hề biết rõ."

Quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại chỗ Lục Khinh Lan đang im lặng, tiếp tục nói: "Tứ tẩu, nếu thật sự là do một mình tôi bày mưu, chúng ta mới biết nhau hơn nửa tháng, mọi chuyện xảy ra giữa chị và Thẩm Bội Bội, sao tôi có thể biết rõ từng chi tiết như vậy? Còn nữa, làm thế với chị, đối với tôi có lợi ích gì?"

Mấy tờ giấy kia tính là gì? Không thể chứng minh 100% là do cô ta làm, cô ta cũng sẽ không thừa nhận!

Lục Khinh Lan nhìn lại Bạch Thư, tựa hồ đang tự nghĩ xem, lời vừa rồi có tính là thật hay không. Quả thật, lời nói đó không sai.

Nghĩ một lát, Lục Khinh Lan lại rơi vào trầm tư. Diệp Đình Thâm quay đầu qua, nhìn thấy dáng vẻ cắn môi, nhíu mày của cô, nhớ đến mỗi lần cô biểu hiện như thế, tức là trong lòng vô cùng bối rối.

Anh khẽ lắc đầu, bước đến chỗ Lục Khinh Lan, không để ý đến những người khác, ngón tay đặt lên giữa trán cô, thay cô vuốt vuốt vết nhăn trêи trán, khẽ nói:

"Đừng suy nghĩ nhiều! Giao hết cho anh, được không?"

Cảm nhận được khí tức quen thuộc bao lấy mình, nội tâm có chút bực bội trong lòng Lục Khinh Lan lập tức tan biến, cô bình tĩnh trở lại, gật đầu cười nói:

"Được, nghe theo anh."

Sau đó Diệp Đình Thâm đứng thẳng nhìn về phía Bạch Thư. Bạch Thư sững sờ, trực giác cảm nhận được một cỗ khí thế sắc nhọn đang bắn về phía mình, cô ta không khỏi không lùi về sau mấy bước.

"Bạch Thư." – Sắc mặt Diệp Đình Thâm vẫn không đổi sắc, gọi tên cô ta một tiếng.

Rõ ràng là tiếng gọi rất dễ nghe, nhưng tại sao lúc rơi vào trong tai, âm thanh lại trở nên vô cùng lãnh khốc, lạnh lẽo cực hạn, không hề có chút cảm tình.

"Diệp.. Diệp tứ ca.." – Bạch Thư giấu hai tay sau lưng, không ngừng run lên, cô ta không ngừng trấn an bản thân đừng sợ, nhưng không ai biết rằng, cô ta đã phải hao tổn biết bao nhiêu sức lực mới có đủ sức để đối diện với ánh mắt Diệp Đình Thâm.

Nguy hiểm, lạnh lẽo.

Có đôi khi, sự im lặng lại có thể chứa đựng năng lực uy hϊế͙p͙ dữ dội, vượt xa hơn cả một đống lời nói nhảm nhí. Lúc Bạch Thư đang rơi vào trạng thái vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra.

"Đại ca.."

Nhìn thấy đại ca đang ở Bắc Kinh đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, mũi Bạch Thư bỗng nhiên cay xè, ánh mắt bất an nhìn về phía anh ta một chút, sau đó lập tức thay đổi thành dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Lục Khinh Lan nghe thấy Bạch Thư gọi lên, cũng vội nhìn về phía cửa, trong lòng hơi ngạc nhiên.

Đại ca của Bạch Thư, mạnh mẽ cố chấp, vẻ ngoài làm cho người ta có cảm giác bị khống chế. Nhất là đôi mắt kia, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác bị nhìn xuyên thấu tâm can, vô cùng khó chịu.

"Bạch đại ca." – Cố Lăng Tu hồi phục tinh thần, lịch sự lễ phép gật đầu với người ngoài cửa, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một sự xa cách không nhỏ.

"Lăng Tu." – Bạch Bách Lâm không ngờ Cố Lăng Tu cũng có mặt ở đây, nhớ lại chuyện trước kia, trong lòng anh ta hơi mất tự nhiên, chỉ là không biểu lộ ra mặt mà thôi.

Ánh mắt Bạch Bách Lâm quét nhanh một vòng, cuối cùng dừng lại trêи người Lục Khinh Lan, nhìn bộ dáng ung dung của cô, tựa như mọi việc mọi người ở đây đều không liên quan gì đến mình, không khỏi cảm thấy hứng thú.

Định dò xét thêm đôi chút, đã bị Diệp Đình Thâm nhanh chóng đứng ra che Lục Khinh Lan lại.

"Bạch đại ca, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp nhau ở đây." – Diệp Đình Thâm mỉm cười, chào hỏi rất tự nhiên.

Thu ánh mắt lại, Bạch Bách Lâm bước đến trước mặt Bạch Thư, nhíu mày hỏi: "Tiểu Thư, nói cho đại ca biết, mắt em sao lại đỏ lên? Ai bắt nạt em, nói cho anh biết nào?"

"Đại ca, em, em.." – Bạch Thư không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, hai tay liên tục đan vào nhau. Bạch Bách Lâm có tiếng là yêu thương em gái, so với Thẩm Tùy cưng chiều Thẩm Bội Bội còn hơn gấp mấy lần. Lúc này, thấy dáng vẻ ủy khuất oan uổng của Bạch Thư, lửa giận đột nhiên kéo tới.

Anh ta xoay người, nhìn chằm chằm vào Diệp Đình Thâm, trêи mặt vẫn không biểu lộ, nhưng cơn giận đã sớm lan tỏa:

"Diệp Đình Thâm nói cho tôi biết! Tiểu Thư bị làm sao?"