Không ngờ, hai người vừa bước đến bãi cỏ khu sau, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, chặn trước mặt Lục Khinh Lan, giơ tay níu chặt cô lại, nói:
"Diệp phu nhân! Diệp phu nhân! Xin cô nương tay cho!"
Lục Khinh Lan bị hù đột ngột, hơi giật bắn người, chưa kịp phản ứng đã được Giang Nhiễm Nhiễm che chắn phía trước, âm thanh lãnh khốc:
"Buông ra!"
Bị Giang Nhiễm Nhiễm kéo về sau, Lục Khinh Lan mới được tách khỏi người phụ nữ kia, nhưng cô ta vẫn nhìn vào Lục Khinh Lan, một mực chờ đợi.
"Là cô?" – Lục Khinh Lan nhận ra người phụ nữ trước mắt, cô ta chính là Tiền phu nhân – người mà cô đi nhầm phòng trong lễ đính hôn của Thẩm Bội Bội.
"Là tôi đây! Là tôi!" – Thấy Lục Khinh Lan nhận ra mình, Tiền phu nhân càng thêm kϊƈɦ động, đưa tay muốn nắm chặt tay của Lục Khinh Lan, nhưng một bên vẫn bị Giang Nhiễm Nhiễm kiên cố giữ lấy.
"Có việc gì?" – Kể từ lúc Diệp Đình Thâm nói cho Lục Khinh Lan biết chính là Phương Trạch Hữu kia hạ thuốc mình, đến bây giờ, cô vẫn có chút dị ứng với những người này. Mà Tiền phu nhân này cũng không ngoại lệ, nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
"Có! Có việc!" – Tiền phu nhân vội vã gật đầu, hốc mắt dần đỏ lên: "Diệp phu nhân, cầu xin cô giơ cao đánh khẽ mà nương tay cho chúng tôi! Thả tôi cùng Trạch Hữu ra đi! Là chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn! Ngày đó là chúng tôi sai, cô là người đại nhân đại lượng, buông tha cho chúng tôi có được không.."
"Cô có ý gì?" – Lục Khinh Lan nghe cô ta nói xong cũng sắp hồ đồ rồi, vẫn chưa kịp phản ứng.
"Diệp phu nhân!" – Thấy dáng vẻ nghe không hiểu của Lục Khinh Lan, nước mắt của Tiền phu nhân kia chảy ra không ngừng, hận không thể quỳ xuống cầu xin.
"Diệp phu nhân! Cầu xin cô nói với Diệp thị trưởng thả Trạch Hữu ra đi! Trạch Hữu.. Trạch Hữu bị người của tổ điều tra đem đi tỉnh rồi! Bị cách chức rồi, tôi nghe nói.. tôi nghe nói như thế!"
Cô ta vừa nói vừa nhìn Lục Khinh Lan một hồi, rồi cúi đầu, tay phải níu lấy quần áo mình: "Cầu xin cô! Lời cô nói, chắc chắn Diệp thị trưởng sẽ nghe theo!"
Một loạt diễn đạt không đầu không đuôi, Lục Khinh Lan liên kết thông tin cũng có thể hiểu được sơ bộ. Xem như trước mắt là Phương Trạch Hữu xảy ra chuyện, là vì Diệp Đình Thâm muốn ra mặt chuyện lần trước cho cô? Nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô càng thêm chán ghét bọn người trước mắt. Lục Khinh Lan cười lạnh, âm thanh không hề hé lộ một tia cảm xúc nào:
"Tiền phu nhân! Cô đi mà nói với người của tổ điều tra tỉnh, đừng nói với tôi! Cũng đừng trông cậy vào việc tôi đi nói với Diệp Đình Thâm về việc của Phương Trạch Hữu. Đình Thâm không phải vì tôi mà cố ý chèn ép Phương Trạch Hữu đâu. Xem ra cô hiểu lầm rồi."
Dừng lại một chút, Lục Khinh Lan dời tầm mắt đi, nói tiếp: "Tiền phu nhân, cô tìm nhầm người rồi! Cô đi đi."
"Diệp phu nhân!" – Tiền phu nhân không ngờ mình đã hạ thấp bản thân đến cầu xin, lại đổi lấy một kết quả vô tình cự tuyệt như thế, cho nên tức giận muốn phản kháng.
Không được! Hôm nay dù sao cũng đến để nhờ hỗ trợ, thật vất vả mới biết được tin tức Lục Khinh Lan ở bệnh viện này mà đi đến, cô ta không thể công cóc mà ra về! Trạch Hữu còn đang chờ cô ta!
Đúng! Trạch Hữu! Nhất định phải giúp Trạch Hữu.
"Diệp phu nhân! Cô không được thấy chết không cứu!" – Tiền phu nhân cắn răng, thừa lúc hai người Lục Khinh Lan không để ý, cô ta quỳ xuống, ngửa đầu lên, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Cầu xin cô! Chỉ cần cô mở miệng, Diệp thị trường nhất định sẽ nghe theo!"
Động tác của Tiền phu nhân lập tức thu hút những người đi dạo gần khu vực đó, có mấy người thích hóng chuyện cũng dừng lại xem, bắt đầu chỉ trỏ.
"Cô làm cái gì vậy?" – Lục Khinh Lan lập tức trầm mặc lại.
"Không! Hôm nay nếu cô không đáp ứng tôi, tôi sẽ không đứng dậy!"
Nếu để những phu nhân bình thường khác thấy được cảnh này, chắc chắn họ sẽ trào phúng cô ta dữ dội cho mà xem! Nhưng dù sao, hai ngày nay Tiền phu nhân này đã không cần thể diện nữa rồi, cô ta chỉ cố gắng để cứu được Trạch Hữu.
Lục Khinh Lan quả thực rất đau đầu, cô dùng mắt ra hiệu cho Giang Nhiễm Nhiễm, làm sao đây?
Cho dù Giang Nhiễm Nhiễm ngày thường miệng lưỡi rất sắc bén, nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, định lên tiếng, lại bị người khác lên tiếng trước.
"Tiền phu nhân, không ngờ lại đến đây sớm như vậy. Nếu cô muốn quỳ thì cứ tiếp tục, chúng tôi không tiếp cô." – Diệp Đình Thâm vung tay lên, đem Lục Khinh Lan ôm vào lòng, lạnh lùng liếc người đang quỳ trêи mặt đất, nghiêm túc nói: "Tiền phu nhân, bất kỳ chuyện gì liên quan đến cán bộ viên chức, đều trốn không thoát. Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm."
Với giọng điệu khách khí của anh, cũng đủ làm cho đám người thích xem náo nhiệt xung quanh nghe thấy. Quả nhiên, một khắc sau, liền có người nhận ra người trêи mặt đất là Tiền phu nhân.
"À! Thì ra là cô ta! Chính là loại đàn bà cắm sừng chồng, cùng cái tên chủ nhiệm kia làm loạn đây mà!"
"Aizz, đúng rồi! Tôi cũng vừa nhớ ra, nghe nói tên chủ nhiệm gì đó tham ô không ít đâu."
"Đúng đúng đúng! Nên trừng trị nghiêm khắc bọn tham quan!"
Đối với những điều này, giống như nhắm mắt bịt tai, không cần nghe thêm. Diệp Đình Thâm ôm người trong lòng, nhanh chân trở về phòng bệnh.
Dáng người Diệp Đình Thâm thẳng tắp, bước đi vững vàng, đám người xung quanh cũng có vài cô gái mới thành niên, ánh mắt vô cùng đố kỵ, toàn muốn ao ước có được một người như thế bên mình.
Lục Khinh Lan cũng ôm anh thật chặt, an tâm dán mặt lên ngực anh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Chỉ cần có anh, mọi thứ đều an tâm.
"Đình Thâm, gầy đây đã xảy ra chuyện gì?" – Trở lại phòng bệnh Lục Khinh Lan liền hỏi.
"Ừm." – Diệp Đình Thâm khẽ gật đầu, đắp chăn giúp cô, sau đó liếc nhìn đống báo chí bên cạnh, cười nói: "Diệp phu nhân không đọc báo sao?"
"Hả? Cái gì?" – Lục Khinh Lan cũng không để ý đến cách xưng hô trêu ghẹo của anh, thuận tiện hỏi: "Báo gì?"
"Này." – Diệp Đình Thâm đưa tờ báo qua trước mặt cô, định giải thích một chút.
Không ngờ, định mở miệng, thì cô gái nhỏ của anh đã kinh ngạc kêu lên một tiếng!