Cửa bị mở ra, một khuôn mặt trái xoan không xa lạ xuất hiện.
Là Bạch Thư.
"Bạch Thư?" – Thật ra Lục Khinh Lan khá bất ngờ, không nghĩ cô ấy sẽ đến đây.
"Tứ tẩu." – Hôm nay Bạch Thư mặc một bộ váy liền áo màu hồng, cả người càng thêm xinh xắn, cô đứng bên kia, vẻ mặt thận trọng, có chút lo lắng, hơi cắn cắn môi, cho dù là ai nhìn thấy cũng không khỏi thương tiếc mà!
"Tứ tẩu, tôi.. tôi đến thăm chị một chút." – Bạch Thư bước về phía trước một bước, không dám đến gần, giống như đang chờ đợi được Lục Khinh Lan đồng ý.
"Cô vào đi." – Bộ dáng của cô làm cho Lục Khinh Lan cảm thấy xấu hổ đôi chút, vội vàng vẫy tay ra hiệu đừng đứng đó nữa.
Thật ra cô cũng không hiểu tại sao Bạch Thư lại nhìn mình với dáng vẻ không dám thở mạnh, nếu có Diệp Đình Thâm, chắc chắn có thể hiểu được. Dù sao tính tình của anh cô cũng hiểu rõ. Nhưng lần này không có anh, không lẽ, bản thân cô cũng đáng sợ luôn sao?
Lục Khinh Lan suy nghĩ miên man, không để ý đến sắc mặt hơi lạnh lẽo của Bạch Thư.
Nghe được cô đồng ý, Bạch Thư giống như rất vui vẻ, khuôn mặt trắng nõn lập tức nở nụ cười, má lúm đồng tiền thật sâu, trông rất đáng yêu.
"Tứ tẩu, đây là bạn của chị sao?" – Đi vào bên trong, Bạch Thư mới phát hiện vẫn còn có người khác trong phòng, lập tức e ngại.
"Ừm, là bạn của tôi, Giang Nhiễm Nhiễm." – Lục Khinh Lan cười một tiếng, đơn giản giới thiệu.
"Chào." – Giang Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu cười cười, sau đó tiếp tục lột quả cam trêи tay.
Giang Nhiễm Nhiễm?
Bạch Thư sững sờ, nụ cười trêи mặt cũng cứng đờ, hai tay xuôi hai bên nắm thành nắm đấm.
"Bạch Thư? Cô sao thế? Không thoải mái à?" – Thấy Bạch Thư ngồi trêи ghế salon khá lâu không có phản ứng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan cảm thấy kỳ quái, nhịn không được, lên tiếng gọi: "Bạch Thư?"
"..."
– Bị gọi tên, Bạch Thư cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lập tức mỉm cười ngọt ngào, nói: "Tứ tẩu, xin lỗi! Tôi hơi thất thần một chút, chị vừa nói gì?"
"À, không có gì." – Lục Khinh Lan khoát khoát tay, chỉ chỉ vào Giang Nhiễm Nhiễm, cười nói: "Lột cam xong, cô có muốn cùng ăn không? Khóe miệng tôi hơi đau nên không ăn được nhiều."
Nghe xong Bạch Thư mới nhìn kỹ hơi mặt cô, lúc này mới thấy rõ, quả nhiên bên khóe miệng hơi sưng lên. Bạch Thư không nhịn được, trong đầu hiện lên nghĩ ác độc, tại sao bọn bắt cóc không đem đánh đập cô tàn phế hay đánh chết luôn đi?
Rất nhanh thoáng qua, lúc mở miệng lần nữa, Bạch Thư kia vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng, không dám nói chuyện lớn tiếng:
"Không cần, tứ tẩu. Chị còn đau không?"
"Còn." – Lục Khinh Lan cười vô vị.
"Ừm, tứ tẩu, chị cố gắng nghỉ ngơi thêm." Sau đó Bạch Thư đổi đề tài, nhìn qua Giang Nhiễm Nhiễm, tỏ vẻ ngây thơ cực kỳ: "Nhiễm Nhiễm, tôi thật sự rất thích xem phim chị đóng, cảm thấy chị diễn rất tốt a!"
Bạch Thư vừa nói vừa chạy đến bên người Giang Nhiễm Nhiễm, giống như có chút kϊƈɦ động. Giang Nhiễm Nhiễm chỉ coi cô ta như một fan hâm mộ bình thường, khẽ cười:
"Ha ha, cảm ơn."
Có lẽ nụ cười của Giang Nhiễm Nhiễm quá mức xinh đẹp nhất thời làm cho Bạch Thư cảm thấy rất chướng mắt, nhưng vẫn không phản ứng thêm, cô ta lên tiếng hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, bạn trai của cô chắc phải hạnh phúc lắm? Có người bạn gái tuyệt vời như cô, nếu là tôi, tôi sẽ vui vẻ đến chết!"
Vừa nói xong, Giang Nhiễm Nhiễm cảm thấy mất tự nhiên. Mặc dù cô nhanh chóng xóa đi, nhưng vẫn bị Bạch Thư nhìn chằm chằm, bắt gặp.
"Không phải, tôi không có bạn trai." – Giang Nhiễm Nhiễm miễn cưỡng mỉm cười.
"Nhiễm Nhiễm, ta muốn ăn cam nàng lột a~!" – Lục Khinh Lan biết cô không vui khi nhắc đến những chuyện này, cô kéo tay Giang Nhiễm Nhiễm, muốn đổi chủ đề.
"Ừm, để ta lột thêm, bỏ sẵn vào dĩa cho nàng, lúc nào muốn ăn thì lấy."
Lục Khinh Lan nũng nịu gật đầu, sau đó đưa quả cam sang cho Giang Nhiễm Nhiễm, lúc quay đầu lại, cô thấy trong mắt Bạch Thư lóe lên một tia thù hằn.
Hửm?
Lục Khinh Lan hơi sững sờ, lúc xe, lại lần nữa, Bạch Thư kia đã trở lại bộ dáng đáng yêu.
Không lẽ là nhìn nhầm?
Lục Khinh Lan lắc đầu một cái, không nghĩ nhiều nữa, lát sau cũng nhanh chóng quên đi.
Đột nhiên, không khí trầm xuống, không ai nói câu nào.
Ngồi thêm một lát, Bạch Thư mới rời đi.
Đợi cho Bạch Thư rời khỏi, Lục Khinh Lan muốn đi ra bãi cỏ phía sau ngồi một chút, lại nghe Giang Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ hỏi mình:
"Lan Lan, cô ta là bạn của nàng à? Sao ta chưa từng gặp qua nhỉ? Lại luôn cảm thấy hơi kỳ quái!"
"Không tính là bạn." – Lục Khinh Lan lắc đầu, suy nghĩ một chút, đáp: "Nói đúng hơn là bạn cũ của Diệp Đình Thâm và Cố Lăng Tu."
"Ồ, vậy à." – Dù sao, Giang Nhiễm Nhiễm cũng không có gì hứng thú với cô ta, cho nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ ngồi ở mép giường, tiếp tục lột thêm mấy quả cam.
Thấy bạn thân của mình nhíu mày lột cam, Lục Khinh Lan cười một tiếng, tranh thủ hối thúc cô nhanh chóng đi cùng mình.