Lục Khinh Lan kinh ngạc kêu lên:
"Nhiễm Nhiễm, mau qua đây!"
"Sao vậy?"
"Nàng xem đi!" – Lục Khinh Lan vừa chỉ tay vào tờ báo, vừa nói: "Tin tức của nàng cũng quá giật gân rồi?"
Giang Nhiễm Nhiễm nhìn theo hướng của Lục Khinh Lan, thấy tiêu đề to lớn trêи mặt báo cũng bắt đầu kinh hãi.
Tiểu hoa đán Giang Nhiễm Nhiễm cùng Đạo diễn Tân Duệ Cố Lăng Tu cùng nhau đến bệnh viện, nghi vấn khám thai!
Hai người bị đầu đề trêи mục giải trí chiếm đóng, sau đó còn đi kèm bao nhiêu ảnh chụp, ôm nhau, đối mặt, cãi lộn, hư hư thực thực các loại.. làm cho người ta khó mà liên tưởng đến chuyện kia.
Lục Khinh Lan một mực cúi đầu, cũng không thấy sắc mặt xấu hổ của Giang Nhiễm Nhiễm, cô có chút lo lắng hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, quản lý của nàng biết không vậy? Cô ấy rất hung dữ mà!"
"Không, không có gì đâu, đừng lo." – Giang Nhiễm Nhiễm thuận miệng đáp, trong lòng có chút phiền não.
Diệp Đình Thâm nhìn thấy một màn này, không khỏi bùi ngùi, cô gái nhỏ của mình không biết chuyện, đành lên tiếng giải vây:
"Giang Nhiễm Nhiễm, nếu không tiện thì cô cứ về trước đi, tôi ở lại cùng cô ấy là được."
"Đúng ah!" – Lục Khinh Lan ngây ngô tiếp lời: "Trước khi nàng đến, Cố Lăng Tu có nói hôm nay rất bận rộn!"
Vừa nghe nhắc đến Cố Lăng Tu, Giang Nhiễm Nhiễm bất chợt đỏ mặt, cô vội vàng xoay người đi: "Được, vậy ta về trước đây. Có gì gọi điện cho ta nha!"
"Đình Thâm, em cảm thấy Nhiễm Nhiễm có gì đó không yên lòng?" – Nằm co trong ngực Diệp Đình Thâm, đếm mấy ngón tay thon dài của anh, Lục Khinh Lan ngập ngừng nói mấy câu.
Diệp Đình Thâm biết rõ nguyên nhân bên trong, nhưng sự tình này, anh không nên là người nói ra, anh sờ lên tóc cô, nhanh chóng chuyển đề tài:
"Khinh Lan, hay là đổi bệnh viện đi?"
"Đổi bệnh viện? Tại sao?" – Lục Khinh Lan ngạc nhiên ngẩng đầu, không cẩn thận đụng phải cằm anh, ngượng ngùng vuốt vuốt cho anh, lúc này mới bừng tỉnh: "À, bởi vì Tiền phu nhân kia?"
"Ừm."
Nắm chặt tay cô, Diệp Đình Thâm vô cùng dễ chịu, anh vuốt nhẹ mấy cái, làm cho người trong ngực không ngừng cười. Đợi cô cười xong rồi, Diệp Đình Thâm làm bộ trừng mắt nhìn cô, nói tiếp:
"Muốn cho em được yên tĩnh dưỡng bệnh."
Việc Lục Khinh Lan nằm việc, người biết cực ít. Tiền phu nhân tìm được đến đây, khẳng định là có mật báo. Có thể do anh phòng bị không đủ nghiêm mật? Hay là còn có tin tức dò thám xung quanh? Xem ra là do đám thủ hạ rồi. Không biết rõ mục đích là gì, nhưng anh phải càng thêm cẩn trọng hơn.
"Không cần! Hai ngày nữa chẳng phải sẽ xuất viện sao?" – Biết anh lo lắng cho mình, Lục Khinh Lan cảm thấy ấm áp, nghĩ đến chuyện lúc nãy, lại hỏi: "Người kia thật sự bị bắt đi sao?"
Biết cô hỏi là ai, Diệp Đình Thâm gật đầu, ôm cô vào lòng, nói:
"Lần điều tra này tương đối thành công, có quan viên thẩm tra, chứng cứ rõ ràng, sẽ trốn không thoát."
Thành phố A cần rõ ràng, trong sạch, liêm khiết, anh đã bước đến vị trí này, khẳng định đây là trách nhiệm của anh. Dừng một chút, anh lại mở miệng đắn đo một chút, hơi nhíu mày:
"Khinh Lan, sau này tránh xa Thẩm Bội Bội một chút, còn có cô bạn họ Khúc thời đại học của em."
Nhớ đến kết quả điều tra, trong lòng Diệp Đình Thâm lại dâng lên lửa giận. Đồng thời cũng xác định, những chuyện kia, tạm thời không cần để cô gái nhỏ của anh biết đến.
Biết anh sắp lý giải thêm, Lục Khinh Lan im lặng lắng nghe.
"Thẩm Bội Bội muốn lợi dụng việc cho em mượn quần áo, sau đó đưa người vào, chỉ là không ngờ đến việc em đi nhầm phòng, cuối cùng tên mập mạp kia lầm tưởng họ Khúc đó là em."
Nghe xong, Lục Khinh Lan kinh ngạc vô cùng, nghĩ đến tình hình mơ màng lúc đó, càng thêm hoảng sợ.
"Đình Thâm!" – Giơ tay nắm chặt tay anh, Lục Khinh Lan cắn môi xuýt xoa: "Quả thật, ngày đó em.."
Cô còn chưa kịp nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.
"Ca?" – Lục Khinh Lan giật mình nhìn về phía cửa.
Khuôn mặt Tô Viễn bình tĩnh, nhưng đã sớm không còn nét dịu dàng như ngọc nữa, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Đình Thâm.
"Ca! Sao anh lại đến đây?" – Lục Khinh Lan lúng túng chui ra khỏi ngực Diệp Đình Thâm, ho nhẹ vài tiếng, thấy Tô Viễn không có phản ứng, lại gọi lần nữa: "Ca?"