"Đã xử lý xong?" – Diệp Đình Thâm không xoay người, trầm giọng hỏi.
"Ừm." – Cố Lăng Tu bước đến nhìn thoáng qua Lục Khinh Lan đang nằm, mới trả lời: "Mọi chuyện đã xử lý xong, giao hết cho cảnh sát rồi. Mấy người bên Lan Dạ cũng đã bị đưa đi, chỉ cần một chút sơ hở, cũng không chạy khỏi."
Dừng một chút, Cố Lăng Tu nói tiếp: "Còn Đường Hạ Nghiên kia, tinh thần có chút bất thường, tạm thời không tra hỏi được cái gì."
Muốn nói thêm gì đó nhưng ngoài cửa vang lên tiếng động. Quay đầu lại thì thấy Giang Nhiễm Nhiễm.
"Lan Lan.." – Mắt Giang Nhiễm Nhiễm sưng đỏ, bình thường cô ấy không phải người dễ khóc, nhưng hôm nay, bởi vì mất kiên nhẫn, làm cho Lục Khinh Lan xảy ra chuyện, không ai biết rằng Giang Nhiễm Nhiễm tự trách mình thế nào!
Mà Lục Khinh Lan đang nằm ở kia, không hề giống với lúc hai người chia tay nhau hôm trước.
Trước đó cô thất tình, còn cùng Lục Khinh Lan đi du lịch giải sầu, nhưng hôm nay, khi Lục Khinh Lan gặp nạn, lúc đó lại không có ai bên cạnh?
Giang Nhiễm Nhiễm không thể tưởng tượng nổi lúc bị giam cầm một mình nơi đó, Lục Khinh Lan đã phải trải qua bao nhiêu sợ hãi!
"Giang Nhiễm Nhiễm, em đừng khóc.." – Cố Lăng Tu là người ăn nói khéo léo, nhưng lúc này cũng không biết phải nói thế nào để an ủi, chỉ có thể đem cô ấy ôm vào lòng: "Không phải lỗi của em! Đừng khóc.."
Bị Cố Lăng Tu ôm vào lòng, Giang Nhiễm Nhiễm không kìm chế được, dỗ một hồi lâu mới ngừng khóc. Diệp Đình Thâm đứng lên, bước đến chỗ cô, khẽ thở dài:
"Giang Nhiễm Nhiễm, cô trở về nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai khi Khinh Lan tỉnh lại, chắc chắn sẽ muốn gặp cô! Nếu thấy bộ dạng cô thế này, cô ấy sẽ thấy khó chịu! Cố Lăng Tu, cậu đưa cô ấy về đi."
"Nhưng tôi.."
"Về nghỉ ngơi chút đi! Sau đó lại đến thăm!"
Thút thít ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Tu, Giang Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, sau đó luyến tiếc không ngừng nhìn về phía giường bệnh, hai người rời khỏi bệnh viện.
Diệp Đình Thâm cũng vào toilet, trấn tỉnh bản thân một chút, rồi trở về ngồi cạnh giường bệnh đợi Lục Khinh Lan tỉnh lại.
* * *
Tại cổng bệnh viện.
"Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi tự về được." – Gạt nước mắt trêи mặt, Giang Nhiễm Nhiễm khôi phục dáng vẻ vốn có.
"Không, để anh đưa em về." – Cố Lăng Tu kiên quyết muốn kéo tay cô.
Bất quá, đầu ngón tay còn chưa đụng tới đã bị cô né tránh. Cánh tay Cố Lăng Tu trơ trọi lẻ loi giữa không trung, nhất thời cảm thấy không khí giữa hai người hơi ngột ngạt.
Không quá mấy giây, Giang Nhiễm Nhiễm nói:
"Tôi tự về được, anh.. A!"
Cô chưa kịp nói xong, đã bị Cố Lăng Tu kéo một cái, sau đó cô lại nằm gọn trong lòng anh. Một chiếc Volkswagen vừa chạy lướt qua người Giang Nhiễm Nhiễm!
Cố Lăng Tu ôm cô thật chặt, mang theo một vài suy nghĩ sợ hãi, nếu chậm thêm một giây, hậu quả thật khó lường.
Anh không hề nhìn nhầm, chiếc Volkswagen đó rõ ràng là nhắm Giang Nhiễm Nhiễm xông tới! Là ai muốn gây bất lợi cho cô ấy?
"Anh đưa em về!" – Một giây sau, mặc cho Giang Nhiễm Nhiễm từ chối, anh vẫn nắm chặt tay cô bước nhanh vào trong xe.
Giang Nhiễm Nhiễm cũng chưa hoàn hồn, mặc cho anh đưa đi. Lên xe, Cố Lăng Tu tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, nhìn gò má anh rất đẹp, thậm chí còn làm cho cô cảm thấy an tâm.
Mà hai người bọn họ không phát hiện, sau khi xe cả hai rời đi, một bóng người phía sau đã chụp ảnh không ít.
Trời vừa hửng sáng, Lục Khinh Lan có chút phản ứng.
"Đừng! Đừng! Đi ra đi! Cút ra!" – Lục Khinh Lan muốn rút tay mình ra, liều mạng đánh đấm vào người phía trước, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, không muốn tên lão nhị kia đụng vào mình.
Cho dù thịt nát xương tan, cô cũng không muốn.
Nhưng trong lúc hốt hoảng, cô lại thấy được Diệp Đình Thâm!
Trước mặt là tiểu thúc thúc của cô, sắc mặt vô cùng âm trầm đáng sợ.
"Đình Thâm! Đình Thâm!" – Cô gọi tên anh, không cần nghe anh đáp lại.
"Khinh Lan! Khinh Lan! Là anh!" – Thấy được phản ứng của cô, Diệp Đình Thâm càng thêm đau lòng, muốn ôm chặt cô, nhưng sợ làm đau vết thương trêи người cô: "Anh đây! Đình Thâm của em đây! Anh ở cạnh em, anh ở đây! Khinh Lan, mở mắt ra nhìn anh được không?"
Lục Khinh Lan vẫn nhắm chặt hai mắt, không ngừng lắc đầu, hai tay vẫn quờ quạng giữa không trung. Cảm thấy không tốt, Diệp Đình Thâm tranh thủ thời gian gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ nói do chấn kinh quá mức, đợi tỉnh lại sẽ không sao. Nhưng vẫn đề nghị nên đi gặp bác sĩ tâm lý giúp cô thoát khỏi khủng hoảng lần này! E rằng nó sẽ trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh cả đời!
Diệp Đình Thâm nghe xong, trong lòng cấp tốc đau đớn, gật gật đầu một cái.
Đợi Lục Khinh Lan có lại ý thức, cũng là lúc cô cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, mà bên tai lại truyền đến thanh âm của Diệp Đình Thâm.