Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 167: Gặp bác sĩ trước được không




Đợi đến khi Lục Khinh Lan tỉnh lại lần nữa, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, bên tai lại truyền đến tiếng của Diệp Đình Thâm:

"Khinh Lan! Khinh Lan!"

Lục Khinh Lan lập tức mở mắt, nhìn thấy, quả nhiên là anh!

Một khắc sau, cô không còn sức lực, bắt đầu ôm anh khóc:

"Đình Thâm! Đình Thâm!"

"Anh đây! Khinh Lan! Anh đây! Không sao! Đừng khóc, được không?"

Diệp Đình Thâm cẩn thận dỗ dành cô, ôm lấy cô, từng chút từng chút dịu dàng an ủi cô, giống như lỡ sơ suất sẽ nhìn thấy được cánh tay anh đang run rẩy.

Nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi. Một giọt, lại một giọt rớt lên vai áo anh, cũng rơi thẳng vào lòng anh, càng lúc càng thiêu đốt cõi lòng anh.

"Anh xin lỗi! Là anh đã quá bất cẩn! Sau này em đi đâu anh cũng sẽ đưa em đi, được không? Thật xin lỗi! Khinh Lan.."

Rất hiếm khi Diệp Đình Thâm nhìn thấy Lục Khinh Lan khóc, chứ đừng nói là bộ dạng vô cùng sợ hãi này. Âm thanh trầm thấp của Diệp Đình Thâm vang vọng giữa căn phòng yên tĩnh, giống như điệu Sol trưởng ấm áp dễ nghe, làm cho tâm tình của Lục Khinh Lan cũng dần dần lắng xuống.

"Đình Thâm!" – Rời khỏi ngực anh, Lục Khinh Lan thút thít gọi tên anh, chóp mũi nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, giống như một giọt nước trong veo, vừa nhỏ vừa sưng: "Lúc đó em rất sợ, đã nghĩ rằng không biết làm sao để anh tìm thấy em!"

"Anh xin lỗi!" – Diệp Đình Thâm vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trêи má, trong lòng anh cũng không dễ chịu chút nào, cảm giác có lỗi cư ngụ chặt chẽ, "Sau này, sẽ không để em một mình nữa! Sẽ không! Sẽ không!"

Lục Khinh Lan vẫn nắm chặt tay anh, dán chặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên đó, dáng vẻ vô cùng đáng thương đến độ khiến người nào thấy qua cũng đều cảm thấy hận không thể chịu khổ thay cô, cô lên tiếng: "Thật sao?"

"Thật!" – Ánh mắt Diệp Đình Thâm tràn đầy yêu thương, cũng tràn đầy tự trách nói.

"Được!" – Lục Khinh Lan ngẩng đầu dậy, giơ hai tay ra, ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi có chút lạnh buốt của anh, trầm giọng nói: "Đình Thâm! Em tin anh! Anh cũng đừng tự trách mình nữa, được không?"

"Khinh Lan.." – Diệp Đình Thâm mấp máy đôi môi, lập tức không biết nói gì.

Cô gái nhỏ của anh sợ anh tự trách quá độ, ngược lại còn an ủi anh trong khi cô cũng chẳng tốt hơn. Điều duy nhất anh có thể làm chính là ôm cô thật chặt, cố gắng trấn an, không để cô phải chịu thêm sợ hãi!

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.

Lục Khinh Lan không nỡ buông người duy nhất làm cô an tâm ra, muốn tùy hứng, mặc kệ bên ngoài. Diệp Đình Thâm không biết cô nghĩ thế nào, nên thận trọng kéo cô ra, thương lượng một chút, nói:

"Khinh Lan, gặp bác sĩ một lát được không?"

"Được." – Cái miệng nhỏ chu chu, có chút không vui khi phải rời xa cái ôm ấm áp đó, Lục Khinh Lan thấy anh lo lắng, cũng gật gật đầu.

Nghe thế, anh sờ tóc cô, cười nói:

"Khinh Lan thật ngoan!" – Nói xong anh đứng dậy định đi mở cửa.

"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan bỗng nhiên gọi anh, có chút mất mặt, ấp a ấp úng, nói: "Em vẫn chưa rửa mặt ah.. mặt em.. a.."

Vừa rồi khóc một trận, đôi mắt sưng lên, mà dáng vẻ hôm qua mặt mày đều sưng húp, chắc chắn có chút khó coi..

"Không sao!" – Diệp Đình Thâm xoay người nhìn cô, hôn lên mắt cô, ghé sát bên tai cô, nói: "Trong mắt anh, Khinh Lan như thế nào cũng đẹp hết! Thật a!"

Nghe xong câu này, Lục Khinh Lan mất hết tiền đồ, lập tức đỏ mặt, không chút phản kháng.

Bước vào trong, ngoại trừ Cố Lăng Tu, còn có hai bác sĩ, hai y tá.

Trong đó có một người tương đối lớn tuổi, tỉ mỉ kiểm tra cho Lục Khinh Lan, cuối cùng không thấy gì khác biệt, thở phào nhẹ nhõm, nói với Diệp Đình Thâm:

"Ngoại thương của Diệp phu nhân không có gì đáng ngại, xoa thuốc, truyền nước biển là ổn. Tôi sẽ chuyên tâm theo dõi, thị trưởng yên tâm."

"Ừm, được." – Diệp Đình Thâm khẽ gật đầu, nhanh chóng liếc mắt qua Lục Khinh Lan, nháy mắt với người bên cạnh một cái.

"Đình Thâm, còn muốn kiểm tra gì sao?" – Thấy người trong phòng đã bước ra ngoài, chỉ còn lại Diệp Đình Thâm và Cố Lăng Tu, cùng một bác sĩ trẻ tuổi, Lục Khinh Lan không nhịn được, nghi ngờ hỏi.