Cửa lớn bị đá bay một cái, Lục Khinh Lan giật mình, liền nhìn ra cửa. Ánh trăng thuận thế chiếu vào, đem gương mặt ghê tởm của tên lão nhị kia làm cho trở nên vô cùng hèn mọn.
"Aizzo! Cô gái bé nhỏ, muốn chạy đi đâu hả?" – Lão nhị ngồi xổm xuống, một tay sờ cằm cô, một tay sờ soạng thân thể của Lục Khinh Lan, "Đừng trốn, để anh đây từ từ yêu thương em một chút nào! Bảo đảm em sẽ sung sướиɠ!"
"Anh muốn làm gì? Đừng đụng vào tôi!" – Lục Khinh Lan sợ hãi vô cùng, ra sức muốn lùi về phía sau, nhưng cơ thể bị dây thừng trói chặt, mọi cố gắng đều phí công.
Động tác của cô trước tên lão nhị tựa như con cá mắc lưới, giãy dụa bất chấp, cho dù cố gắng thế nào cũng không trốn thoát được, ngược lại càng làm cho tên kia cảm thấy hứng thú.
"Ôi ôi ôi, đừng sợ đừng sợ! Anh sẽ nhẹ nhàng thôi!" – Tên lão nhị vẫn tiếp tục sờ soạng Lục Khinh Lan, bàn tay đầy vết chai sạn vuốt ve mặt cô, ánh mắt ma mị, cười nói: "Ha ha ha, đã rất lâu rồi, ông đây không có sờ vào một làn da mịn màng như thế, thật muốn nếm thử mùi vị kia mà!"
Lục Khinh Lan gào thét:
"Cút ra!"
Cô liều mạng muốn né tránh, trong người cực kỳ muốn nôn.
"Cút?" – Lão nhị ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, ánh mắt dung tục nhìn chằm chằm vào ngực cô, "Cô gái nhỏ à, đừng nóng vội chứ, đợi chúng ta lăn qua lăn lại, lên đỉnh mới được ra a.."
Âm điệu kéo dài, càng làm cho Lục Khinh Lan hoảng hốt, tên lão nhị lại cười biến thái:
"Nếu không phải tên lão tam chết tiệt kia, ông đây đã có thể ăn cưng từ lúc nãy rồi kìa! Dù sao bây giờ nó cũng không có ở đây, cưng chính là của anh!"
Lục Khinh Lan sờ tay trêи đất, bỗng dưng đụng phải thứ gì, không chút suy nghĩ, hướng đầu tên lão nhị đập một cái.
"Axx!" – Bị đánh bất ngờ, tên lão nhị lập tức dùng tay ôm vết thương bị đập, nhìn lại thì thấy có một cây gậy sắt rỉ sét vừa đập trúng.
"Con nhỏ khốn nạn!" – Lão nhị kia hung hăng bóp cổ Lục Khinh Lan, tay còn lại đánh vào mặt cô: "Dám đánh ông hả? Đánh này! Ông muốn nhẹ nhàng mà không chịu! Đợi lát nữa xem ông đây phạt mày thế nào!"
Vừa nói vừa đánh vào cô liên tục không ngừng, mãi cho đến khi máu trêи môi cô chảy ra, cơn tức giận kia mới tạm ngừng lại. Lục Khinh Lan ho lên liên tục, cổ họng bị bóp sắp ngộp thở đến nơi.
Nước mắt lại chảy ra, từng giọt từng giọt lăn trêи mặt đất bẩn thỉu.
Tuyệt vọng, nhục nhã.
Thấy cô không còn giãy dụa, tên lão nhị oán hận nói: "Xem như còn biết điều đó!.."
Chưa đầy một giây sau, một tiếng thống khổ hét rống lên khắp nhà máy.
"AAAAAA!"
Tên lão nhị bị một cước đá mạnh vào tim, lập tức bay véo ra ngoài, cuối cùng trúng vách ngã trêи mặt đất.
"Con mẹ nó! Tên khốn kiếp nào dám đánh lén ông?" – Tên lão nhị muốn đứng lên, trong ngực truyền đến một cơn đau ghê gớm.
Thấy Lục Khinh Lan đang đứng cạnh một người đàn ông, cơn giận lại xông đến:
"Con mẹ nhà mày! Mày là thằng nào? Dám xông tới đây! Dám.."
Bất quá không đợi tên đó nói xong, cái bóng đó lại xuất hiện trước mắt, nhất thời không kịp phản ứng, trêи người đã bị đánh mấy cú chào hỏi, vết thương càng lúc càng chất chồng.
Diệp Đình Thâm cắn răng hung ác. Toàn thân tỏa ra một ngọn lửa giận vô cùng dữ tợn, giống như trạng thái làm nhiệm vụ trong quân đội trước đây, cơn tức giận của anh, tất cả đều dồn nén trong những cú đánh dữ dằn.
Lão nhị không thể phản kháng nổi nữa.
"Tứ ca, tôi đến rồi!" – Lúc này Cố Lăng Tu cũng đuổi tới, thấy một trận trước mắt liền hiểu rõ, lập tức ngăn cản Diệp Đình Thâm.
Dù sao thân phận của Diệp Đình Thâm tương đối đặc thù, những việc này sẽ ảnh hưởng đến địa vị sau này. Diệp Đình Thâm nhếch môi không nói.
Lục Khinh Lan thấy anh, chợt khóc lên.
"Khinh Lan!" – Nghe tiếng cô, trái tim Diệp Đình Thâm giống như tan nát, ôm chặt cô lần nữa, lúc này lửa giận mới giảm đi một chút: "Không sao! Không sao rồi! Anh tới rồi.."
Giọng nói trầm thấp lọt vào trong tai Lục Khinh Lan, lúc này lại trở thành loại âm thanh đẹp nhất thế gian.
"Em tưởng anh sẽ không tìm thấy em, còn tưởng anh sẽ không tới.." – Cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy lúc được anh ôm lấy, gánh nặng trong lòng mới có thể buông xuống.
Tất cả nước mắt nước mũi cứ như thế cọ qua cọ lại lên quần áo anh, Diệp Đình Thâm lại hối hận vô cùng, chỉ dịu dàng dỗ dành cô:
"Anh đã đến bên em rồi! Đừng sợ! Chúng ta về nhà được không?"
"Được được, anh đừng bỏ em, đừng bỏ em.."
Bị trói cả ngày, vết thương khắp người đau nhức, nhất thời chưa hoàn hồn, Lục Khinh Lan khóc xong cũng hôn mê bất tỉnh.
Diệp Đình Thâm không dám chậm một giây, ôm ngang cô bế lên, bước nhanh đến cửa, dặn dò Cố Lăng Tu một chút, thanh âm lạnh lẽo tựa như nắng xuân tháng chạp không thể làm tan hết hàn băng ngày đông.
Cố Lăng Tu gật đầu, mặt không chút biểu tình, xử lý tên cặn bã nằm trêи đất.
* * *
Tại Bệnh viện, phòng VIP.
Diệp Đình Thâm ngồi bên giường, mắt không chớp, nhìn Lục Khinh Lan chằm chằm. Bàn tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bàn tay cô nhỏ bé đến vậy! Nhỏ đến mức nếu cầm không chặt, sẽ nhanh chóng biến mất.
Không ai biết rằng, lúc anh đuổi tới, thấy cảnh Lục Khinh Lan nằm dưới đất, trong lòng anh đã phẫn nộ bao nhiêu! Giống như muốn đem cả thế giới hủy diệt trước mắt!
Cô nằm đó, không nhúc nhích, toàn thân bẩn thỉu, khoảnh khắc ấy, toàn bộ tâm trí anh chỉ có sát ý bao phủ. Cho dù hiện tại Lục Khinh Lan đã được an toàn nằm trêи giường bệnh, nhưng gò má sưng húp, bờ môi bị rách nát, toàn thân đều ngập đầy vết thương, gương mặt trắng bệch, tất cả đều cho thấy rằng cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực!
Anh từng nói muốn bảo vệ cô chu toàn, nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều để cô rơi vào nguy hiểm!
"Tứ ca.." – Cố Lăng Tu bước vào, vừa nhìn thấy dáng vẻ bất lực cùng khốn khổ của Diệp Đình Thâm, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, đây là lần đầu tiên Cố Lăng Tu nhìn thấy cảnh này.
Bất quá, chỉ là thoáng qua, lúc nhìn lại, Diệp Đình Thâm đã khôi phục dáng vẽ cũ, khóe miệng còn sót lại đôi chút chua cay.