Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 164: Khinh lan đâu? nói mau!




"Ha ha ha ha!" – Đường Hạ Nghiên vừa khóc vừa cười, ánh mắt sáng rực, đối diện đôi mắt Thẩm Tùy trong gang tấc. Âm thanh lại cực kỳ bi thương, có chút ghen ghét: "Quả nhiên anh yêu cô ta!"

Một khắc sau, một tay cô ta kéo khăn che mặt ném xuống đất, hét lớn:

"Thẩm Tùy! Tôi trong mắt anh là gì? Tại sao Lục Khinh Lan lại chiếm được anh?"

Lục Khinh Lan?

Thẩm Tùy sững sờ! Nhất thời chưa kịp phản ứng. Đường Hạ Nghiên vẫn tiếp tục khóc lóc kể lể:

"Lúc đó đáng lẽ tôi nên tin rằng, anh vì chuyện tôi giấu hồ sơ đăng ký của Lục Khinh Lan, mà anh đá tôi đi! Là tôi quá ngu ngốc! Quá ngu ngốc! Tại sao, tại sao anh lại yêu cô ta.."

Nhưng, cho dù nước mắt cô ta có rơi đến đâu, Thẩm Tùy cũng không có ý đồng tình.

"Đường Hạ Nghiên! Cô điên rồi!" – Thẩm Tùy cắn răng, nhìn chằm chằm cô ta. Thì ra không phải là Bạch Thư. Anh cũng không còn lý do gì ở lại.

"Không được đi! Không được đi!" – Đường Hạ Nghiên chặn anh ta lại, ôm chặt bụng anh: "Tôi không cho phép anh đi tìm Lục Khinh Lan! Tôi sẽ không cho phép anh tìm được cô ta!"

Vừa nói xong, Đường Hạ Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn dịu dàng nữa, tất cả đã bị chán ghét bao trùm:

"Anh yêu Lục Khinh Lan như vậy ư? Anh không biết cô ta là kẻ một chân đạp ba đầu thuyền, bắt cá ba tay sao? Con tiện nhân đó, có gì tốt đẹp đâu?"

Ngoài cổng, toàn thân Bạch Thư dựa vào tường, dần dần tụt xuống! Trong đầu càng lúc càng hỗn loạn.

Thẩm Tùy yêu Lục Khinh Lan..

Sao lại như vậy?

Những chuyện lăn tăn trong giáo đường, Bạch Thư hầu như không còn nghe thấy nữa, lúc này, trong đầu cô chỉ có hình ảnh Lục Khinh Lan cùng Thẩm Tùy, còn có Cố Lăng Tu nữa..

Ha ha, Lăng Tu ca của cô không cần cô, người phụ nữ mà Thẩm Tùy yêu nhất cũng trở thành người khác..

Lúc sau, ánh mắt Bạch Thư càng lúc càng oán giận! Định thần nhìn lại, là Diệp tứ ca xuất hiện! Bạch Thư mặt đầy nước mắt, lùi về sau mấy bước, đem cơ thể mình ẩn dần trong bóng tối.

Hai người trong giáo đường không ngờ Diệp Đình Thâm lại có mặt!

"Khinh Lan đâu? Nói mau!"

Diệp Đình Thâm tựa như một cỗ máy tàn độc, nhanh chóng xuất thủ, kéo chặt cổ áo Thẩm Tùy. Sắc mặt Thẩm Tùy trầm xuống, lập tức ổn định lại, nói:

"Diệp Đình Thâm! Chuyện của Lục Khinh Lan, không liên quan đến tôi. Bỏ tay ra."

"Hừ!" – Ánh mắt bất thiện liếc qua Đường Hạ Nghiên đứng bên cạnh, Diệp Đình Thâm tới gần nói: "Thẩm Tùy, đừng ép tôi ra tay!"

"Sao? Muốn đánh nhau à?" – Thẩm Tùy lạnh giọng nhìn anh, chẳng biết tại sao trong lòng anh ta lại thấy kɧօáϊ trá, không chừng bởi vì chuyện Lục Khinh Lan bị bắt cóc, mà là Diệp Đình Thâm chủ động gây hấn: "Tới đi! Tôi chờ anh đánh một trận đây! Cũng đã đợi được mấy năm rồi."

Không đợi Diệp Đình Thâm đáp lại, Thẩm Tùy thừa dịp anh không chú ý, liền tung chiêu xông tới, lực đạo vô cùng lớn, phảng phất toát ra một làn gió.

Diệp Đình Thâm thấy mập mờ ý định, tốc độ nhanh chóng né sang một bên, ánh mắt lúc này tối sầm lại, nhanh chóng giơ tay tiếp lấy cổ tay Thẩm Tùy.

Thẩm Tùy cũng muốn tránh né, cố gắng rút tay về, nhưng kết quả vẫn bị Diệp Đình Thâm bắt trúng. Trước kia, trong quân đội cũng thế. Thẩm Tùy luôn bị Diệp Đình Thâm đánh bại, mãi mãi cũng không thể chiếm được vị trí đầu tiên.

Thù mới hận cũ, phát sinh chung một chỗ. Thẩm Tùy cực kỳ tức giận, hành động phẫn nộ dị thường, ra tay vô cùng tàn ác.

Nhưng Diệp Đình Thâm cũng không phải kẻ dễ bị ức hϊế͙p͙. Mỗi động tác phản kϊƈɦ của anh cực kỳ chuẩn xác, lại vô cùng mãnh liệt! Ba phút sau, Thẩm Tùy đã bị anh bắt tay đè lại sau lưng.

"Nói! Khinh Lan ở đâu!" – Diệp Đình Thâm sắp hết kiên nhẫn, trong lòng càng lúc càng vội, Cố Lăng Tu vẫn chưa có tin tức, nếu chậm trễ một phút, Lục Khinh Lan sẽ nguy hiểm thêm một phần!

"Tôi không biết!" – Thẩm Tùy cắn răng, trong lòng lại bị Diệp Đình Thâm sỉ nhục lần nữa.

"Buông anh ấy ra! Buông anh ấy ra mau!" – Đường Hạ Nghiên vừa mới hoàn hồn, đột nhiên bước đến ngăn trước người Thẩm Tùy, hung tợn nhìn Diệp Đình Thâm, trong mắt không hề e ngại.

Đúng lúc này, ngoài cổng xuất hiện rất nhiều cảnh sát.

"Diệp thị trưởng!" – Phó cục trưởng nghiêm túc chạy đến: "Xin lỗi, chúng tôi đến muộn!"

Nói xong, ra lệnh cho thủ hạ tiến đến, Đường Hạ Nghiên không còn tỉnh táo nữa. Diệp Đình Thâm lập tức hiểu ý, hẳn là Cố Lăng Tu đã có kết quả.

Quả nhiên, một giây sau, di động của anh vang lên. Âm thanh Cố Lăng Tu vội vàng xen lẫn tiếng động cơ xe:

"Diệp hồ ly! Chuẩn rồi! Lan Lan bị nhốt trong một nhà máy bỏ hoang, gần trạm xăng dầu Thành Đông năm trăm mét."

Câu nói vừa dứt, Diệp Đình Thâm xông ra ngoài như tên bắn. Thừa lúc mọi người đang rối loạn, Bạch Thư cũng trở về xe, mặt không biểu cảm, giống như xem mọi chuyện không hề xảy ra thứ gì.

* * *

Tại nhà máy bị bỏ hoang.

Lục Khinh Lan không biết Đường Hạ Nghiên đã ra ngoài bao lâu, dây thừng trói trêи chân cô đã dần dần mất cảm giác, mai gò má bị sưng lên, đau nhức. Toàn thân, những chỗ bị đánh, đá cũng đau nhức ê ẩm, đoán chừng đã bị bầm tím rồi.

Nhìn xung quanh, chỉ thấy một màu đen nhánh! Bên ngoài, đã tối hẳn.

Lục Khinh Lan gục đầu xuống, trong lòng khổ sở vô cùng! Một mặt lại sợ hãi, một mặt lại nghĩ tới Diệp Đình Thâm!

Tiểu thúc thúc của cô, bây giờ đang làm gì? Có tìm cô không? Có lo lắng hớt hãi không? Hàng lông mày kia có nhíu chặt lại không?

Càng nghĩ càng khó chịu, Lục Khinh Lan bắt đầu cảm thấy khóe mắt cay xè.

Không được! Mình không được mềm yếu!

Hít sâu một hơi, cô không ngừng tự trấn an bản thân:

"Tỉnh táo! Phải tỉnh táo! Nhất định sẽ có cách ra ngoài! Diệp Đình Thâm nhất định đang nghĩ cách tìm mình!"

Chịu đựng đau đớn, cô nhúc nhích cơ thể một chút. Nơi này từng là nhà máy sản xuất, nói không chừng sẽ còn sót lại công cụ gì đó để cắt dây thừng.

Nếu như ban ngày cô không nhìn lầm thì gần cửa ra vào có một túi công cụ cũ nát.

Dựa vào trí nhớ của mình, Lục Khinh Lan cố gắng định hướng sau đó bò đi, quần áo bị rách, nền đất đá chà rách vào da thịt cô, cô cũng không để ý tới.

Sắp tìm thấy được, bỗng nhiên, một âm thanh vang lên, cửa lớn bị đá văng ra.