"Thẩm.." – Bạch Thư vừa cất giọng định gọi Thẩm Tùy, đã thấy anh hớt hãi lên xe, sau đó cấp tốc lái xe rời đi.
"Anh ta đi đâu vậy? Sao lại vội vàng như thế?" – Bạch Thư cắn môi, bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng cũng rối ren, "Không được! Mình phải đi theo xem sao!"
Nói xong, Bạch Thư lập tức xoay người, trở lại xe mình, lặng lẽ đuổi theo.
Cùng lúc đó, tại Văn phòng Chính phủ Thành phố.
Cố Lăng Tu đang xông vào như vũ bão, thuận tay mở cửa qua một bên, không giữ được bình tĩnh, nói:
"Có tin tức rồi! Vài giờ trước, có mấy người từ tỉnh khác tới, từng xảy ra mâu thuẫn, nhất định là bọn họ bắt Lan Lan! Hai ngày qua, có người từng thấy bọn họ uống rượu tại hộp đêm Lan Dạ."
"Lan Dạ?" – Diệp Đình Thâm nhanh chóng suy xét, Lan Dạ vốn là hộp đêm lớn nhất thành phố, cũng là nơi diễn ra các việc rồng tôm lẫn lộn.
"Còn nữa."
Cố Lăng Tu nhìn Diệp Đình Thâm một cái, không nghĩ sâu xa, trầm giọng, nói tiếp:
"Nhà họ Thẩm cũng bắt đầu có động thái rồi. Thẩm Tùy vừa nghe điện thoại, lập tức lái xe theo hướng tây thành phố mà đi, nhất định có vấn đề."
"Cố Lăng Tu." – Diệp Đình Thâm buông văn kiện trong tay xuống, cho dù núi thái sơn có bị sập đổ đi nữa, vẻ mặt anh vẫn không chút biểu cảm, nhưng toàn thân lại toát ra một cổ khí lạnh vô cùng đáng sợ: "Trước tiên cậu dẫn người đến Lan Dạ hỏi cho rõ ràng, mặc kệ dùng phương thức gì."
Dừng một chút, anh nói tiếp:
"Tôi sẽ để Từ Thừa dẫn theo Trương cục trưởng đi cùng cậu. Tra hỏi xong, lập tức đi tìm. Còn tôi sẽ bám theo Thẩm Tùy."
"Diệp Hồ Ly! Anh.." – Cố Lăng Tu không yên lòng: "Anh cho rằng chuyện này có liên quan tới Thẩm Tùy?"
"Ừm." – Diệp Đình Thâm gật đầu, trêи mặt vẫn không chút biểu tình, thanh âm vô cùng lạnh băng: "Tôi cũng muốn ra ngoài, vừa rồi, có một đồng nghiệp của Lục Khinh Lan gọi điện thoại tới, nói rằng trong lúc đi vệ sinh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Đường Hạ Nghiên, nói rằng muốn đối phó Khinh Lan. Mà Đường Hạ Nghiên cùng Thẩm Tùy trước đây cũng từng có quan hệ. Cứ như vậy đi, chúng ta chia làm hai đường, nhất định phải hành động nhanh chóng, có biết không?"
"Được!" – Vẻ mặt Cố Lăng Tu có chút ngưng trọng, không nán lại lâu hơn, cấp tốc rời đi.
* * *
Tại Giáo đường Eiffel, Thành Tây.
Nghe được điện thoại cho biết địa chỉ là giáo đường này, Thẩm Tùy lập tức lái xe đuổi tới. Từ đầu đến cuối, anh cũng không hề phát hiện Bạch Thư vẫn giữ khoảng cách an toàn, đuổi theo mình.
Đẩy cửa giáo đường, mới phát hiện đèn đuốc bên trong sáng trưng. Phía trước, có một thân nữ, mặc váy cưới màu trắng, đang xoay bóng lưng hoàn mỹ lại đón mình.
Bờ môi khẽ nhúc nhích, Thẩm Tùy híp mắt lại, cảnh tượng trước mắt, lại giống hoàn toàn với tấm ảnh anh cất kỹ từ lâu, đẹp đẽ đến hồn mê phách lạc.
"Cậu Thẩm, anh đã tới?" – Cảm giác được người đến đang nhìn chằm chằm mình, Đường Hạ Nghiên chậm rãi xoay người, vẻ mặt vô cùng tinh xảo, hoàn toàn mê luyến nhìn về phía Thẩm Tùy. Nghe tiếng vang lên, Thẩm Tùy mới choàng tỉnh.
Thu hồi ánh mắt, anh hơi giật mình. Thẩm Tùy cố gắng nhịn cơn giận muốn tới bóp chết cô ta, nghiến răng hỏi:
"Đường Hạ Nghiên! Tôi tới rồi. Người đâu?"
Nếu cô ta dám động vào người phụ nữ của anh, sẽ không có kết cục tốt đẹp! Ngoài cửa, Bạch Thư rón rén tới gần.
Người phụ nữ bên trong là ai? Người Thẩm Tùy muốn tìm là ai?
Bạch Thư nhìn thấy cảnh này, tự hỏi chính mình.
"Cậu Thẩm!" Đường Hạ Nghiên tựa như không nhìn rõ cơn giận của Thẩm Tùy, cô ta vẫn cười khanh khách, giọng nói ma mị như cú: "Đã tới rồi, tại sao không đến ôm em một cái đi? Cậu Thẩm, chẳng phải trước kia, anh thích nhất là ôm em từ phía sau lưng sao? Anh nhìn xem, em vẫn giữ bộ dáng mà khi xưa anh thích đây! Em.."
"Đủ rồi!" – Thẩm Tùy cắt lời, cố gắng không nhìn tới bộ váy cưới chướng mắt kia, mỗi chữ mỗi câu, đều vô cùng tức giận: "Đường Hạ Nghiên! Tôi không phải tới nói chuyện với cô! Cô ở cạnh tôi lâu như vậy, không lẽ không biết quy củ sao?"
"Em biết! Em biết chứ! Sao em lại không biết được?" – Đường Hạ Nghiên bỗng nhiên kϊƈɦ động, nhấc áo cưới lên, chạy đến trước mặt Thẩm Tùy, ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi xuống, nói: "Cậu Thẩm! Em biết em sai rồi! Em biết sai rồi! Lúc đó, em không nên ra tay với cô ta! Anh tha thứ cho em được không? Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh để em quay về bên cạnh anh được không?"
"Hừ!" – Thẩm Tùy dùng sức hất tay cô ta ra, tay phải gắt gao bóp chặt cằm cô ta, không màng đến đau đớn mà cô ta phải chịu.
Sự kiên nhẫn của Thẩm Tùy đã đạt tới giới hạn: "Nói! Cô đem người của tôi giấu ở đâu!"
Cơn đau nhức từ cằm truyền đến, nhưng Đường Hạ Nghiên lại cảm thấy, lòng cô lúc này còn đau xót hơn! Ở cạnh Thẩm Tùy nhiều năm như thế, quả nhiên anh ta đối với cô không hề có chút tình cảm nào.
A..
Ai đó đã từng nói rằng, khi phụ nữ bị tổn thương đến cực hạn, sẽ trở nên điên cuồng, chuyện gì cũng dám làm!