Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 162: Người phụ nữ của anh đang nằm trong tay tôi




Lục Khinh Lan nhíu mày, gắng sức cúi đầu, ra hiệu:

"Giúp tôi cởi trói, như vầy làm sao uống được?"

"Cởi trói?" – Lão tam bật cười, "Cô mở mắt to một chút đi! Đừng nghĩ mượn cớ uống nước để bỏ trốn."

Nói xong, anh ta xoay người nhặt bình nước lên, thô bạo vặn nắp, sao đó gắt gao nhét vào miệng Lục Khinh Lan, đổ một lượt vào.

"Ưm ưm.. khụ khụ, khụ khụ!" – Lục Khinh Lan lập tức bị sặc, ho lên không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Lão tam ngừng đổ tiếp, dùng sức hất cằm cô lên, không thèm để ý, ném bình nước sang một bên, khinh bỉ nói:

"Uống đủ chưa? Khôn hồn thì đừng nhúc nhích."

"Aizz, ta nói lão tam, đừng có thô lỗ vậy mà!" – Lão nhị bước vào, vừa hay thấy được cảnh này. Nhìn qua Lục Khinh Lan, thấy mấy giọt nước tinh xảo còn lưu lại trêи cằm cô, nuốt nước miếng một cái, nói tiếp: "Con nhỏ này, đúng là được ở nhà nuôi dưỡng khéo thật, da vẻ vô cùng mịn màng nha!"

"Lão nhị! Dẹp bỏ ý định của mày đi!" – Lão tam hung hăng trừng mắt liếc một cái: "Không nên đụng vào thì đừng có ý đụng vào."

"Lão tam à, nói sao vậy chứ?" – Tên lão nhị chép miệng bất đồng, vòng tay qua bả vai lão tam, sau đó liếc mắt quỷ mị nhìn về phía ngực Lục Khinh Lan, "Này, lão tam, dù sao đại chủ cũng chưa về, hay là chúng ta.. Hương vị tiểu mỹ nữ này chắc hẳn không tệ, mày nhìn đi, bộ ngực, rồi ʍôиɠ nữa.. chậc chậc!"

Nghe xong sắc mặt Lục Khinh Lan trắng bệch, tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

"Lão nhị! Mày đừng nghĩ lung tung nữa!" – Không ngờ lão tam mặt sẹo đẩy tên lão nhị ra, gương mặt biểu lộ phản bác, "Chúng ta nhận tiền làm việc, đừng làm mọi chuyện phức tạp. Mày cũng đừng quên, lão đại sẽ xử lý theo quy định của bang hội như thế nào!"

"Cái này.." – Nghe đến hai chữ "quy định", lão nhị khẽ run một cái, sau đó hướng ánh mắt thèm thuồng về phía Lục Khinh Lan, đành cố gắng từ bỏ ý nghĩ trong đầu.

Tên lão nhị lẩm bẩm một chút, bỏ ra ngoài. Lục Khinh Lan cảm thấy gánh nặng trong lòng tạm thời cũng được buông xuống. Cũng không biết đã qua bao lâu, cả người Lục Khinh Lan đã sớm chết lặng tại chỗ, Đường Hạ Nghiên lại xuất hiện lần nữa.

"Thế nào, Lục Khinh Lan? Rất dễ chịu hả?"

"Cô.." – Lục Khinh Lan ngẩng đầu, thấy cô ta mặc bộ áo cưới trắng tinh, ngây ngẩn cả người.

"Tôi rất đẹp, phải không?" – Thấy ánh mắt của cô, Đường Hạ Nghiên cười mị quyến rũ, cánh tay trắng nõn lướt nhẹ qua mặt, âm thanh vô cùng gợi cảm, thần sắc giống như đang tưởng nhớ về hồi ức:

"Tôi từng nhìn trộm một tấm ảnh của cậu Thẩm, bên trong, có một người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng, bất quá, cũng không đẹp bằng tôi!"

Lục Khinh Lan lúc này mới giật mình, cô phát hiện rằng tình cảm mà Đường Hạ Nghiên dành cho Thẩm Tùy thật không thể lý giải, có thể gọi là yêu sao? Hay là cuồng nhiệt? Hay là yêu hận đan xen?

Đường Hạ Nghiên lại đột nhiên đổi sắc mặt, nhanh chân bước tới phía trước, không chút khách khí giật mạnh tóc của Lục Khinh Lan, biểu lộ vô cùng dữ tợn:

"Đều là tại cô! Chính cô đã hủy hoại hết tiền đồ của tôi! Lục Khinh Lan, cô là đồ khốn nạn!"

Đau..

Lục Khinh Lan cảm thấy da đầu tê dại, càng lúc càng nhức, không nhịn được, mở miệng nói: "Đường Hạ Nghiên, tôi nói lại lần nữa, Thẩm Tùy không hề có quan hệ gì với tôi."

"Câm miệng!" – Đường Hạ Nghiên lại giật tóc cô lần nữa, sao đó tát vào mặt Lục Khinh Lan một cái. Cô ta mở to mắt, giống như muốn đem Lục Khinh Lan nuốt vào bụng:

"Tới nước này mà cô còn nói những lời đó sao! Cô tưởng tôi bị ngu hả?"

"Ha ha ha ha!" – Đường Hạ Nghiên lùi về sau mấy bước, cười như điên dại, nước mắt cũng tuôn rơi: "Đều tại cô, tại cô! Thẩm Tùy là của tôi! Cô đừng hòng cướp được!"

Lục Khinh Lan không nhịn nữa, lên tiếng:

"Tôi chưa từng nghĩ cũng chưa từng có ý định cướp đoạt bất cứ thứ gì của ai! Mọi thứ đều do cô tự làm tự chịu! Đường Hạ Nghiên, cô đừng đổ lỗi của bản thân lên người khác."

Đường Hạ Nghiên hừ mạnh một tiếng, cũng nghe để ý lời nói của Lục Khinh Lan, cô ta lấy điện thoại, mặt vô cùng đắc ý đưa đến trước mặt cô, nói:

"Cô nhìn đi, đã năm giờ chiều rồi, không lâu nữa Thụy Thượng Chi Vận sẽ bắt đầu, cô nhất định không có mặt. Lục Khinh Lan, thứ cô mong muốn có được, tôi sẽ không để cho cô chạm tới."

Lục Khinh Lan cắn chặt môi, không muốn nói nhiều nữa, Đường Hạ Nghiên điên rồi!

"Sao không trả lời nữa đi? Vừa rồi chẳng phải cô rất lớn lối sao?" – Đường Hạ Nghiên không cười nữa, lạnh lùng nhìn cô, nói: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Tùy."

Cô ta cười gian xảo, lần nữa cầm mảnh vải rách buộc chặt miệng Lục Khinh Lan lại.

* * *

Tại khách sạn Shangri La. Lầu 3.

Lúc này, buổi lễ trao giải Thụy Thượng Chi Vận cuối cùng đã chuẩn bị xong, những người được mời lần lượt có mặt. Tạp chí Kuiyu cũng là nhãn hiệu hàng đầu ở thành phố A, lần này cũng được mời đến, đại biểu tất nhiên là Thẩm Tùy và Tưởng Thiên Lâm.

"Cậu Thẩm, cậu đang tìm ai vậy?" – Tưởng Thiên Lâm thấy Thẩm Tùy nhìn ngó xung quanh, liền dò hỏi.

"Không có gì."

Bạch Thư còn chưa tới sao?

Thẩm Tùy nghĩ thế. Không biết tại sao, lần này Bạch Thư lại kiên quyết đến một mình. Sắp đến giờ rồi, vẫn chưa thấy bóng cô xuất hiện. Nghĩ thế, Thẩm Tùy định gọi điện hỏi thăm một chút, nhưng vừa lấy điện thoại ra thì chuông báo cuộc gọi đến vang lên.

Là số điện thoại lạ.

Không suy nghĩ nhiều, Thẩm Tùy nhấc máy.

"Cậu Thẩm! Người phụ nữ anh yêu quý nhất, đang nằm trong tay tôi."

"Đường Hạ Nghiên? Cô có ý gì?"

"Có ý gì?" – Đường Hạ Nghiên trầm giọng, cười nhạo. Nhưng lời nói lại mang theo bi thương: "Thẩm Tùy! Em nhớ anh! Em muốn gặp anh!" – Sau đó lại đổi sang giọng nói hung tợn: "Nếu anh không đến, đừng trách em động thủ với cô ta! Chỉ được phép đến một mình! Địa chỉ, lát nữa sẽ nhắn cho anh!"

Nói xong, không hề do dự, Đường Hạ Nghiên cúp điện thoại.

Thẩm Tùy bấm số gọi cho Bạch Thư, nhưng trùng hợp là không liên lạc được!

Trong lòng anh càng lúc càng hốt hoảng, không hề chậm trễ, Thẩm Tùy xoay người chạy biến ra ngoài.

Đúng lúc này, Bạch Thư cũng đang từ ngoài khách sạn đi vào.