Đến khi Lục Khinh Lan tỉnh lại, phát hiện tay mình đều bị trói chặt, dây thừng thô ráp ấn sâu vào da thịt, cử động nhẹ liền thấy đau nhói.
Đây là? Bị bắt cóc sao?
Đầu óc hơi choáng váng, chẳng lẽ, trước đó đã bị trúng thuốc mê?
Nghĩ thế, Lục Khinh Lan có chút sợ hãi. Gần đây có vài tin tức nói rằng, có vài vụ án cướp tiền cướp sắc, chẳng lẽ cô..
Hít sâu mấy cái hồi phục tinh thần, cô dần cảm giác được có lẽ thuốc mê cũng đã dần mất tác dụng, Lục Khinh Lan nhìn cảnh vật chung quanh, giống như một nhà máy bỏ hoang, khắp nơi đều bẩn thỉu.
Nhắm hai mắt lại, chờ đến khi mắt hoàn toàn thích ứng, cô mới mở ra.
Bây giờ phải làm sao đây?
Tối nay là lễ trao giải Thụy Thượng Chi Vận, cô đã cố gắng vất vả như thế, chỉ muốn biết đáp án, nhưng đến cuối cùng, lại trở thành thế này. Mà hiện tại cô đang ở đâu, gặp phải chuyện gì cũng không biết rõ.
Lúc cô đang hoang mang, âm thanh 'kẹt kẹt' ngoài cửa vang lên, sau đó kèm theo tiếng bước chân đến gần.
"Anh là ai?" – Lúc nhìn thấy một người đàn ông xa lạ trước mắt, Lục Khinh Lan muốn lùi về sau, trong lòng khẩn trương vô cùng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
"Tôi à?" – Người đàn ông bật cười tham lam, vuốt qua bộ râu mọc đầy dưới cằm một cái, kéo chiếc ghế mục nát bên cạnh, ngồi xuống: "Tôi chính là một kẻ cần xài tiền. Mà cô lại là người đáng tiền!"
Cần tiền? Đáng tiền?
Lục Khinh Lan ngẫm lại mấy chữ mấu chốt.
Nghĩ thế, cô cười lạnh, thương lượng: "Chỉ cần anh thả tôi ra, muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ cho anh."
Nhưng tên đàn ông này không hề mắc mưu:
"Đừng tưởng tôi dễ bị lừa nha! Ai biết lúc thả cô cô lại gọi cảnh sát đến bắt tôi rồi sao?"
"Không đâu." – Lục Khinh Lan vội vàng lắc đầu, vô cùng chân thành nói: "Tôi chắc chắn giữ lời."
"Im đi." – Người đàn ông khoát tay, nghiêng đầu, phun ra một bãi nước bọt dính đờm, bắt chéo chân, "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đã làm nghề này thì cũng có phẩm chất nghề nghiệp nha."
Lục Khinh Lan định nói tiếp, lại xuất hiện thêm một người khác:
"Lão nhị, nói nhiều với cô ta làm gì?"
Ngước mắt lên, Lục Khinh Lan thấy phía sau người kia là một người vô cùng hung ác, trêи mặt còn có một vết sẹo dài.
"Nhìn cái gì?" – Thấy Lục Khinh Lan nhìn mình, tên mặt sẹo không khách khí, đá một cái "Ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ ông đây bị nhan sắc lừa lọc. Ông đây chẳng thèm đâu."
"Axx!" - Tên mặt sẹo giơ chân lên một cái, Lục Khinh Lan cảm thấy xương cốt trong người giống như vỡ vụn, nhịn không được kêu lên.
"Aizz, này này, lão tam! Đừng hành động không biết thương hoa tiếc ngọc như thế chứ?"
Người được gọi lão nhị kia nhìn Lục Khinh Lan với cặp mắt hèn mọn, tựa như không đồng ý với cách làm của lão tam mặt sẹo kia.
"Câm miệng!" – Lão tam liếc lão nhị một cái, "Đừng nhiều lời."
"Được được được! Nghe lời, nghe lời!"
Đúng lúc này, chuông điện thoại của bọn hắn vang lên, thanh âm này vang vọng giữa nhà máy trống trải, vô cùng chói tai.
"Lão tam, là điện thoại của đại chủ." – Lấy di động ra, lão nhị thu hồi ý vui đùa, đưa điện thoại đến trước mặt lão tam. Lão tam nhìn màn hình, liếc Lục Khinh Lan một cái, ra hiệu cho lão nhị coi chừng cô, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lục Khinh Lan cố lắng tai nghe, cũng chỉ nghe được mấy chữ:
"Ừm, được, yên tâm."
Tại sao lão nhị kia lại nói cô đáng tiền? Mà đại chủ nhắc tới là ai? Là người nào lại sai khiến hai người này bắt cóc cô?
Lục Khinh Lan mải miết suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có ai đó nắm tóc phía sau của cô, giật mạnh một cái, lực giật rất lớn, khiến cho da đầu đau đến chảy nước mắt, không kịp phản kháng, lại bị hơi thở hôi thối phả đến trước mặt.
Lục Khinh Lan liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực đàn ông của anh ta cực lớn, mà cô lại còn bị trói chặt.
"Đừng trừng mắt vô dụng nữa." – Lão tam gắt một câu, xoay người rời đi, "Lão nhị, đi thôi, đại chủ đợi ở ngoài, chúng ta ra ngoài gặp một chút."
Lão tam kia có chút không muốn, nhìn chằm chằm vào Lục Khinh Lan, nói:
"Sao chứ? Mới chút đã ra ngoài rồi, ông đây chưa nhìn đã nữa!"
"Con mẹ nó, mày quên lão đại phân phó cái gì rồi sao? Cút!"
"Đệch mẹ! Đừng lấy lão đại ra dọa tao! Được rồi! Nghe theo mày."
Lúc hai người kia ra khỏi cửa, cánh cửa cũng bị đóng lại. Tiếng đóng cửa vang lên, Lục Khinh Lan nhìn quanh bốn bề, cực kỳ yên tĩnh. Cô cố gắng quên đi đau đớn trêи người, không ngừng nhớ lại lời nói vừa rồi của lão tam.
Nhưng vẫn không tìm được manh mối.
Không hiểu sao, cảm giác bất an trong lòng cô lại xông lên dữ dội, càng nghĩ càng không an tâm, cũng càng thấy hoảng hốt. Lục Khinh Lan lại nhìn xung quanh lần nữa, nhưng căn bản vẫn không có lối nào để có thể bỏ trốn.
Lúc này, Giang Nhiễm Nhiễm vẫn một mình đợi cô trong cửa hiệu, trước tòa cao ốc.