Vừa xúc gạo nấu cơm, Lục Khinh Lan vừa nghĩ linh tinh. Mà ở xa xa, tại văn phòng chính phủ thành phố, Diệp Đình Thâm cũng vô tình hắt hơi một cái.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Lục Khinh Lan không hề xuống bếp, nhưng cũng không phải vô dụng, không làm được gì, chỉ là thao tác hơi chậm mà thôi.
Xem như buổi tối chuẩn bị không tệ. Lúc này mới bày hết đồ ăn lên bàn, vừa vặn có tiếng mở cửa.
"Khinh Lan, anh về rồi đây." – Diệp Đình Thâm từ phía sau xông đến ôm cô, bỏ hết mọi thứ xuống đất, cằm anh đặt trêи vai cô, cọ cọ: "Cảm ơn em."
"Hừ!" – Cố ý đánh vào tay anh, Lục Khinh Lan hung bạo lườm một cái, nói: "Mau rửa tay đi, rồi ăn cơm."
"Tuân lệnh!"
Sau khi ngồi lên bàn, Lục Khinh Lan để ý xem anh có hờn dỗi khi cô làm món cua nấm bào ngư hay không.
Quả nhiên, anh cau mày, dừng lại mấy giây, nhưng vẫn đưa đũa lên gắp.
"Đừng ăn!" – Lục Khinh Lan cắt ngang, cất giọng buồn buồn: "Anh mà ăn cua là bị dị ứng đó. Còn không phải không thích nấm bào ngư sao, sao lại đưa đũa gắp làm gì?"
Dừng một chút, Lục Khinh Lan khó chịu, giải thích:
"Gặp được Lăng Vi trong siêu thị, cô ta đã nói rất rõ ràng như vậy."
Nghe xong, Diệp Đình Thâm cười một tiếng, lập tức buông hết chén đũa, đem bàn tay cô nắm vào lòng:
"Trước đây Lăng Vi thường đến nhà anh ăn cơm, đoán chừng khi đó đã để ý tới. Chỉ cần là món Khinh Lan làm, anh đều thích ăn hết. Khinh Lan, sau này muốn hỏi thứ gì, cứ hỏi anh là được."
"Ừm." – Lục Khinh Lan gật đầu, rút tay ra, chụp lên mặt anh, hung hăng nói: "Chuyện của anh, đương nhiên là muốn nghe trực tiếp anh nói rồi! Từ trong ra ngoài của anh đều là của em!"
Cô phát hiện, Diệp Đình Thâm vô cùng biết hưởng thụ, cô cũng thích ôm mặt anh như thế.
"Đương nhiên, anh sẽ không giấu diếm em bất cứ chuyện gì."
Diệp Đình Thâm nhếch miệng, thuận thế xông lên hôn cô, hôn đến khi hai người muốn nghẹt thở mới buông ra. Ăn cơm xong, Diệp Đình Thâm lại trở về văn phòng thành phố, tiếp tục xử lý đống công vụ.
Lúc anh rời đi, trời đã khuya, Lục Khinh Lan đã mơ màng ngủ.
Hôm sau, ngay cả bóng dáng Diệp Nhị Tinh cũng mất dạng. Cứ như thế, nhanh chóng đến ngày trao giải Thụy Thượng Chi Vận.
Trước đêm trao giải, Lục Khinh Lan vô cùng hưng phấn, hôm đó cô dậy rất sớm, vừa lúc thấy Diệp Đình Thâm đang mặc quần áo. Không phải cô chưa từng thấy qua bộ dáng không mặc quần áo của anh. Nhìn biết bao nhiêu lần rồi, Lục Khinh Lan vẫn mất hết tiền đồ, không cần liêm sỉ, nuốt nước miếng cái ực.
Diệp Đình Thâm đang cài cúc áo, thấy buồn cười, nhìn cô:
"Miệng chảy nước miếng kìa."
Lục Khinh Lan tự nhiên đưa tay lên gạt đi, không ngờ mới phát hiện là mình bị chọc.
Định liếc anh một cái, đột nhiên tầm nhìn tối sẫm lại, bị cái hôn ôn nhu xông tới, như muốn bóp nghẹt hô hấp.
Cho đến khi Lục Khinh Lan đỏ hết cả mặt, thở hổn hển, thân thể suýt nữa bị hút hết năng lượng, anh mới buông ra. Diệp Đình Thâm sờ sờ đầu cô, nhịn cười, nói:
"Anh đã chuẩn bị sẵn quần áo cho em, em chỉ cần đi đến cửa hiệu là thấy ngay. Giang Nhiễm Nhiễm sẽ đi cùng em, trước khi buổi lễ bắt đầu, anh nhất định có mặt. Trước thời khắc thành công, sao lại không có anh được?"
Nghe vậy, trong lòng Lục Khinh Lan ngập tràn cảm xúc, bao nhiêu câu từ muốn nói, đều gói gọn trong câu: "Ừm, được, em đợi anh."
Ăn sáng xong, Giang Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại đến: "Honeyyyy, muốn ta lên đón nàng không? Mau lên, ta muốn xem xem, Diệp Đình Thâm đã chọn lễ phục gì cho nàng a!"
Bị chọc một trận, Lục Khinh Lan im lặng nhìn trời: "Nàng ở trong cửa hiệu đợi đi, ta tự qua."
"Được thôi, vậy nàng mau tới đi!"
Vừa cúp điện thoại, Lục Khinh Lan cẩn thận nhanh chóng ra ngoài, ai bảo cô không nôn nóng chứ?
Ra đến cửa, đã thấy taxi đậu sẵn, cô không chút suy nghĩ, ngoắc gọi, lên xe, nói địa chỉ.
Nửa đường đi, Tô Viễn gọi điện thoại tới. Biết cô sẽ đến tham gia lễ trao giải tối nay, cho nên anh muốn chúc phúc. Lục Khinh Lan mải mê nói chuyện điện thoại, không hề phát hiện, lúc này taxi đã đi lệch đường. Đợi cô kịp phản ứng, mọi chuyện đã không còn kịp.
"Đây là đâu? Tài xế, có phải anh chạy nhầm rồi không? Tôi muốn.."
Cô chưa nói xong, trong lòng còn đang hốt hoảng, tầm mắt phía trước chợt tối sầm lại, ngất đi.