"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao còn chưa tới nữa?" – Đây là lần thứ n Giang Nhiễm Nhiễm hướng mắt ra ngoài, trêи bàn đã có thêm một ly cà phê.
"Sẽ không có chuyện gì chứ?" – Giang Nhiễm Nhiễm đứng ngồi không yên.
Lục Khinh Lan là người luôn đúng giờ, chưa bao giờ để người khác phải chờ đợi mình.
Nghĩ thế, Giang Nhiễm Nhiễm lập tức lấy điện thoại gọi lần nữa, nhưng không ai bắt máy.
Không được! Cô muốn đi đến nhà Lục Khinh Lan, trong lòng cô lúc này cũng thấy vô cùng bất an.
* * *
Tại nhà máy bỏ hoang.
Ánh mắt Lục Khinh Lan nhìn theo tiếng điện thoại vang lên, cố gắng động đậy, nhưng sau đó điện thoại tắt ngẫm. Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng giày cao gót, lại thấy một người phụ nữ đẩy cửa đi tới.
Là cô ta?
Đường Hạ Nghiên.
Miệng của Lục Khinh Lan bị buộc lại, cô chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Hạ Nghiên.
"Đại chủ." – Lão tam bước tới một bước, nhẹ giọng hỏi: "Có cần.."
"Không cần." – Đường Hạ Nghiên cắt ngang lời lão tam, lắc đầu, nở nụ cười, nói: "Các người canh giữ cửa ra vào, đừng để ai phát hiện."
"Được, đại chủ." – Lão tam nói xong, liền kéo lão nhị ngây người đi ra ngoài, trả lại không gian cho hai người phụ nữ.
Đường Hạ Nghiên nhìn bộ dáng dãy dụa bị dây thừng trói buộc của Lục Khinh Lan, cực kỳ đắc ý. Bước về phía trước một bước, cô ta kéo sợi dây trêи miệng Lục Khinh Lan ra, không thèm quan tâm đến người trước mặt.
"Là cô?" – Lục Khinh Lan chằm chằm nhìn cô ta, không kịp thở, nói: "Đường Hạ Nghiên, cô muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì?" – Đường Hạ Nghiên bỗng nhiên nở nụ cười, nhướng mắt một cái, động tác ủy mị, nói: "Lục Khinh Lan, cô thông minh như vậy sao lại không biết tôi muốn làm gì?"
Dù hỏi lại như thế, cô ta cũng không có ý định trả lời Lục Khinh Lan. Nói xong, Đường Hạ Nghiên che miệng cười, làm vẻ một đứa trẻ vô tội:
"Thứ cô quan tâm nhất, tôi sẽ hủy hoại từng cái một."
Lục Khinh Lan đột nhiên ngẩng đầu: "Thụy Thượng Chi Vận?"
"Ha ha, xem ra cô cũng có đầu óc." – Hất mái tóc trêи trán, Đường Hạ Nghiên cười hả hê, tiếp tục nói: "Cô không phải không biết quy định trao giải của Thụy Thượng Chi Vận ah? Một khi đến trễ, sẽ bị tước đoạt giải thưởng, cho dù cô là người đoạt giải xuất sắc nhất đi."
Vừa nói cô ta vừa liếc qua bộ dạng đáng thương của Lục Khinh Lan, nói tiếp:
"Thế nào? Cảm giác bị bỏ lỡ, rất đau lòng hả? Cứ cho rằng cô không biết đi." – Đường Hạ Nghiên lạnh lùng nâng mặt cô lên: "Lúc trước cậu Thẩm đã lên kế hoạch, không ngờ lại bị tôi đem hồ sơ đăng ký của cô đi! Không phải lúc đó cô rất lợi hại sao? Để xem hôm nay, cô còn có thể lợi hại đến đâu nữa?"
Càng nói càng kϊƈɦ động, Đường Hạ Nghiên đột nhiên nhấc chân lên, hung hăng đạp lên ngón tay Lục Khinh Lan, dùng sức nghiền nát.
"..."
Lục Khinh Lan không nhịn được, kêu lên một tiếng, nhưng cắn chặt môi lần nữa, cố gắng không để phát ra âm thanh, nói: "Là vì Thẩm Tùy sao?"
"Ha ha, Thẩm Tùy? Thẩm Tùy? Cô lại dám trực tiếp gọi tên anh ấy?" – Đường Hạ Nghiên giống như bị điên gọi tên Thẩm Tùy. Không bao lâu, khóe mắt cô ta chảy ra vài giọt nước, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào:
"Tôi đi theo anh ta năm năm, là năm năm! Xưa nay chưa từng được cho phép gọi thẳng tên anh ấy! Tôi chỉ có thể gọi một tiếng 'cậu Thẩm'. Vậy mà Lục Khinh Lan cô lại có thể, dựa vào cái gì?"
"Đường Hạ Nghiên, xem ra cô đã hiểu lầm rồi!" – Bình ổn lại tinh thần, Lục Khinh Lan cố ý thuyết phục: "Vẫn là câu nói lúc trước, tôi cũng chỉ là nhân viên của Thẩm Tùy mà thôi, hoàn toàn không có hứng thú với anh ta, cô.."
"Nhưng anh ta lại có hứng thú với cô!" – Đường Hạ Nghiên hung tợn cắt ngang lời cô, vẻ ngoài càng lúc càng tàn nhẫn, rống lên: "Thẩm Tùy.. anh ấy, anh ấy yêu cô! Con tiện nhân này!"
Dường như trở nên điên cuồng, Đường Hạ Nghiên đột nhiên nắm chặt tóc Lục Khinh Lan, điên cuồng kêu gào 'tiện nhân', một bên giật mạnh xuống đất.
Đập xuống đất hai ba cái, trêи mặt Lục Khinh Lan đã bị sưng lên một mảng, khóe miệng cũng bị lực đập làm rách, chảy máu. Chờ Đường Hạ Nghiên phát tiết xong, Lục Khinh Lan bị đau đến nước mắt cũng tự chảy, cảm thấy sắp không chịu nổi nữa, cô hơi giãy dụa, muốn né tránh hành động của Đường Hạ Nghiên.
"Không phải! Không phải như cô nghĩ đâu!" – Miệng đầy máu tươi, Lục Khinh Lan bất lực lắc đầu, cô muốn nói cho Đường Hạ Nghiên biết người mà Thẩm Tùy yêu là Bạch Thư. Nhưng lại thấy, nếu nói ra sẽ làm cho cô ta bị kϊƈɦ động hơn. Suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan cố nuốt đau đớn trêи mặt, nói:
"Thẩm Tùy làm những chuyện đó không phải muốn thể hiện rằng anh ta có ý với tôi, anh ta chỉ muốn đem tôi cô lập với mọi người trong công ty, muốn giúp Thẩm Bội Bội trả thù tôi mà thôi! Cô thật sự đã hiểu lầm rồi!"
Nhưng, Đường Hạ Nghiên sao có thể nghe lời cô?
"Hừ! Lục Khinh Lan! Cô không cần cố ý nói những lời này đâu!" – Cúi người, Đường Hạ Nghiên bi thương lên tiếng: "Chỉ là cô không biết thôi. Lúc tôi cầm hồ sơ của cô đi, đã bị cậu Thẩm đuổi cổ khỏi Kuiyu, bảo tôi cút xéo! Lục Khinh Lan, trước đó, cô cướp vị trí Phó chủ biên của tôi, sau này còn cướp cậu Thẩm của tôi! Cô nói xem, sao tôi có thể bỏ qua cho cô?"
"Đường Hạ Nghiên.." – Lục Khinh Lan không nói nên lời.
Bỗng, Đường Hạ Nghiên đi tới trước mặt cô, hả hê nhìn cô, giơ tay bóp chặt cằm cô, ép buộc cô ngước lên nhìn mình, hung tợn nói:
"Lục Khinh Lan, cô nói xem, nếu tôi hủy hoại cô trước mặt cậu Thẩm, xem anh ta có thừa nhận là không yêu cô không?"
Lục Khinh Lan cảnh giác, nói:
"Đường Hạ Nghiên, cô điên rồi!"
"Đúng! Tôi điên rồi! Bị các người làm cho điên loạn rồi." – Nói xong, cô ta dùng lực rất mạnh hất cằm Lục Khinh Lan ra, sau đó Đường Hạ Nghiên cười lạnh, nói: "Bây giờ, tôi sẽ gọi điện cho anh ta."