Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 151: Bị kẹt trong xe




"Khinh Lan!"

Lời vừa dứt lời, Lục Khinh Lan đã ngồi trêи đùi anh. Diệp Đình Thâm cố giữ cái đầu nhỏ bé của cô, trong nháy mắt hôn lên!

Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, trong lòng Lục Khinh Lan tràn đầy vui vẻ.

Không giống như vẻ nhẹ nhàng trước đây, Diệp Đình Thâm có chút điên cuồng.

Cô bị anh hôn suýt nghẹt thở, lúc này cô cũng không rõ mình đang làm cái gì!

"Khinh Lan?" – Khóe miệng anh hơi cong lên, nhẹ giọng hỏi: "Còn khó chịu nữa không?"

"Ừm.." – Lục Khinh Lan gật đầu, "Không khó chịu nữa."

"Ừm. Vậy em ngồi xuống đàng hoàng đi! Chúng ta về nhà liền, được không?" – Diệp Đình Thâm tiếp tục dỗ dành.

"Không muốn!" – Lục Khinh Lan chu miệng nhỏ, ngược lại, siết chặt cổ anh hơn, cố ý kề sát tai anh, thở mạnh: "Đình Thâm, Đình Thâm.."

Giọng nói ôn nhu, mang theo cảm giác hơi lười biếng, lại vô cùng gợi cảm của cô, tinh thần Diệp Đình Thâm suýt chút bất ổn. Đang chuẩn bị "dạy dỗ" cô một chút, đột nhiên, trong kính chiếu hậu xuất hiện bóng người.

Sau đó, gõ ầm ầm vào cửa sổ xe, giống như mất kiên nhẫn. Lúc này, Lục Khinh Lan thấy sợ hãi. Nhưng một giây sau, cô lại nghĩ ra một trò đùa ác ý.

Diệp Đình Thâm không vui nhíu mày, định thả cô xuống trước, không ngờ, cô sống chết cũng không chịu buông tay, nũng nịu nói khẽ vào tai anh: "Em không xuống."

"Em chắc chắn?" – Suy nghĩ một chút, Diệp Đình Thâm liền biết cô muốn gì, nhíu mày, cười cười:

"Khinh Lan, anh đã cho em cơ hội xuống mà em không chịu xuống!" – Diệp Đình Thâm vừa nói vừa hơi uy hϊế͙p͙.

Lục Khinh Lan giật mình, nghĩ lại cũng không kịp xuống nữa. Bởi vì, cửa sổ xe đã mở xuống.

"Cầm thú!" – Lục Khinh Lan thầm mắng anh.

"Có chuyện gì?" – Hai người vẫn giữ nguyên tư thế kỳ quái đó, nhưng trêи mặt Diệp Đình Thâm lại vô cùng bình tĩnh, không có biểu lộ gì đặc biệt.

"Các người đang làm gì vậy?" – Ngoài xe là một viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, âm thanh hơi bực bội, nói: "Có biết nơi này không được phép dừng xe tùy tiện không?"

Nói xong, anh ta nghi ngờ nhìn hai người.

Cảm giác được ánh nhìn của anh cảnh sát, Diệp Đình Thâm hơi cau mày, đè cái đầu nhỏ của Lục Khinh Lan xuống, cũng may quần áo bọn họ đều chỉnh tề.

"Thật ngại quá! Bạn gái tôi đang giận dỗi, tôi đang dỗ cô ấy!" – Dừng một chút, anh nói tiếp: "Chúng tôi sẽ đi ngay!"

Viên cảnh sát giao thông vẫn hoài nghi liếc nhìn: "Thật sao?"

"Đúng vậy! Thật xin lỗi! Tôi không biết nơi này không được phép dừng xe!"

Anh chủ động nhận lỗi, vô cùng thành khẩn. Viên cảnh sát thấy thế cũng không nói gì, hừ một tiếng, sau đó viết đơn phạt, đưa cho Diệp Đình Thâm.

Sau khi lái xe đi, viên cảnh sát dường như nhớ ra điều gì, tự nhắc một câu:

"Ây ây, người đàn ông này sao nhìn quen thế?"

Thẳng một đường lái xe nhanh về nhà, lái vào gara. Cuối cùng đậu xe xong, Diệp Đình Thâm ôm cô vào lòng, nhanh chân bước vào nhà. Lúc này Lục Khinh Lan hoàn toàn bất lực, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Không bao lâu, cô cũng phát hiện có gì đó không đúng.

"Sao vậy, Khinh Lan?"

"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan không dám nhìn anh, đột nhiên bật khóc, cúi mặt vào ngực anh. Diệp Đình Thâm cũng dừng bước lại, lập tức nhớ đến điểm mấu chốt, hỏi:

"Lại khó chịu sao?"

"Ừm.." – Lục Khinh Lan cắn chặt môi, cảm thấy loại cảm giác khó chịu kia lại xông tới, bốn phương tám hương, không hề bỏ sót, sắp dìm chết cô!

Ánh mắt Diệp Đình Thâm tối sầm lại, lửa giận cùng bốc lên nghi ngút.

"Khó chịu quá.." – Người trong ngực liên tục thút thít, làm cho tâm trạng anh cũng chuyển động không ngừng.

"Khinh Lan, ngoan nào! Chúng ta về tới nhà rồi."

Khuôn mặt Lục Khinh Lan đỏ lên lần nữa, toàn thân mềm nhũn, giống như có ngàn vạn con kiến đang bò.

Mà lần này, Diệp Đình Thâm không giống như ở trong xe, anh thận trọng để cô nằm trêи giường, ánh mắt tràn đầy thương xót.

Lục Khinh Lan ôm anh thật chặt, cuối cùng mệt quá, ngủ thϊế͙p͙ đi.