Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng đậm, Thẩm Tuỳ không ngừng tự hỏi bản thân nên làm thế nào bây giờ. Rõ ràng, khi Diệp Đình Thâm đưa người đến đây, chắc hẳn đã có chuẩn bị.
Diệp Đình Thâm liếc nhìn Thẩm Tuỳ một cái, liền biết anh ta nghĩ gì, lên giọng cắt ngang:
"Chỉ là hợp tác điều tra, không chút che dấu, chẳng lẽ, trong lòng thật sự có quỷ sao, có gì phải sợ?"
Âm thanh vang lên cũng vừa đủ lớn để những người có mặt nghe thấy, không ít người đã bắt đầu dự tính riêng, thậm chí vài người trong đám còn sợ đến run người.
Cái Diệp Đình Thâm muốn, chính là kết quả này.
Thật sự trước khi đến đây, bọn họ đã có được tất cả chứng cứ. Âm thầm điều tra lâu như vậy, lại không ngại cho đám người Thẩm Khánh Sơn tự mãn một thời gian, như vậy cũng đủ lắm rồi. Bây giờ, đã đến lúc thu lưới.
Diệp Đình Thâm nhìn đám người trước mắt, ý cười nhàn nhạt tản mạn.
Đợi vài giây, anh liếc nhìn tổ trưởng Vương một cái, hắng giọng, định mở miệng, nhưng đồng tử đột nhiên co lại!
"Khinh Lan!"
Lúc này Cố Lăng Tu cũng nhìn thấy Diệp Đình Thâm, nhíu chặt lông mày, không hề giãn ra. Trong lòng sự áy náy ồ ạt chảy tựa như muốn dời non lấp bể!
"Đình Thâm." - Đến gần anh, Cố Lăng Tu nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Mau chóng đưa cháu gái nhỏ ra khỏi đây! Cô ấy giống như bị hạ thuốc!"
Hạ thuốc?
Lúc này, lửa giận trong lòng Diệp Đình Thâm bị kϊƈɦ động dữ dội, ánh mắt sắc bén như hùng ưng đột nhiên quét qua đại sảnh, mở miệng lần nữa, giọng nói đanh thép, vô cùng đáng sợ:
"Nếu Thẩm cục trưởng không chịu hợp tác, tổ điều tra có quyền lục soát bắt người."
Anh muốn tốc chiến tốc thắng! Sợ người trong lòng không chịu nổi. Cách lớp quần áo, anh vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cô vô cùng nóng, giống như lò lửa.
Diệp Đình Thâm luôn làm cho người ta có ấn tượng về vẻ thanh nhã ôn nhuận, nhưng bây giờ, ai cũng phải phát run khi nhìn thấy anh!
"Đình Thâm.." – Hình ảnh của người trong tim mơ mơ hồ hồ hiện ra trước mắt, Lục Khinh Lan cảm thấy thả lỏng, đáng thương nhìn anh.
"Ngoan! Không có việc gì cả!" – Thấp giọng an ủi cô, Diệp Đình Thâm ôm chặt cô lần nữa, cố gắng tỉnh táo hạ lệnh: "Tổ trưởng Vương, không cần phải đợi nữa."
"Được." – Tổ trưởng Vương gật đầu, ra hiệu cho đám người đi cùng tiến lên.
Đang chuẩn bị hành động, đầu cầu thang rốt cuộc cũng xuất hiện bóng dáng của Thẩm Khánh Sơn cùng Lâm bí thư.
"Diệp thị trưởng, cậu đang làm gì vậy?" – Thẩm Khánh Sơn bước nhanh xuống, căm giận nhìn anh: "Hôm nay là lễ đính hôn của con gái tôi. Bộ dạng cậu như vậy, có phải quá đáng lắm không?"
Lâm bí thư cũng đi cùng, nhìn qua đám người phía sau Diệp Đình Thâm, chính là người lần trước ông ta dắt đến văn phòng để điều tra anh! Lúc này trong lòng cũng thấy kinh hãi!
Suy nghĩ một chút, sắc mặt thay đổi đột ngột. Thẩm Khánh Sơn đưa lưng về phía Lâm bí thư cho nên không nhìn thấy biến hóa của ông ta, tiếp tục ỷ lại, cất giọng:
"Diệp thị trưởng, mời cậu cho tôi một lời giải thích."
Hừ! Sắp rơi đài còn làm vẻ sang chảnh!
Thẩm Khánh Sơn vẫn đắc ý nhìn anh, Diệp Đình Thâm thấy thế cười lạnh, trực tiếp nói thẳng vấn đề:
"Tham ô dự án khu Lão Thành, nhận hối lộ ở Thành Nam, bỏ bê việc nước. Thẩm cục trưởng, những chuyện này ông giữ lại mà giải thích với tổ điều tra đi."
Vừa nghe anh nói đoạn đầu, Thẩm Khánh Sơn đã hoảng hồn, nhưng nghĩ mình vẫn được bao che, cho nên vẫn tiếp tục giả vờ:
"Diệp thị trưởng, tôi không hiểu cậu đang nói gì! Đừng ngậm máu phun người!"
Đáng tiếc, Diệp Đình Thâm không hề đáp lại, lập tức ra lệnh:
"Tổ trưởng Vương, dẫn đi."
Dứt lời, anh không quay người lại, thẳng tiến ra khỏi đại sảnh. Thẩm Khánh Sơn sau lưng không nhìn ra được chuyện gì nữa, kịch liệt giãy dụa:
"Các người muốn làm gì, thả tôi ra!"
Sau đó, một đám hỗn loạn liên tiếp xảy đến.
"Cha! Cha!"
"Bội Bội! Bội Bội! Con sao rồi?"
"Khinh Lan, Khinh Lan! Em cố nhịn một chút, anh đưa em đi bệnh viện!" – Vừa nói Diệp Đình Thâm lập tức xông vào xe, tay chân nhanh nhẹn thắt dây an toàn cho cô, lập tức lái xe chạy đi.
Không ngờ, người bên cạnh vẫn liên tục uốn éo thân thể, không ngừng gọi tên anh:
"Đình Thâm, Đình Thâm!"
Lông mày Diệp Đình Thâm nhíu chặt lại, lửa giận bốc lên ngập trời, nhưng vẫn hạ giọng an ủi cô:
"Khinh Lan, ngoan! Sẽ nhanh đến bệnh viện thôi! Ngoan, ngoan!"
"Ưm.. em không muốn, em không muốn!" – Vừa nghe đến 'bệnh viện', Lục Khinh Lan giống như trẻ con bĩu môi tru tréo, không tự chủ nói: "Đừng đi bệnh viện! Đừng! Đình Thâm, không muốn đi! Em không muốn!"
"Được được được! Chúng ta không đi bệnh viện nữa!"
Diệp Đình Thâm không còn cách nào khác, đành nghe theo cô, đồng thời cũng suy nghĩ thật nhanh, thấy rằng hiện tại đến bệnh viện cũng không phù hợp.
Anh biết cách giải quyết tốt nhất là gì! Cũng không rõ tình huống kia đã xảy ra chuyện gì, cố gắng không để xảy ra hậu họa!
Nghĩ vậy, anh lập tức gọi điện cho Cố Lăng Tu, cật lực đè nén lửa giận:
"Cố Lăng Tu, tìm gấp một bác sĩ, đưa đến nhà tôi! Nhanh!"
Một khắc sau, anh bỗng nín thở! Cô gái nhỏ của anh, không biết đã tự mình tháo dây an toàn khi nào!
"Đình Thâm, Đình Thâm.."
Diệp Đình Thâm chưa từng nghe cô gọi mình như vậy, chưa bao giờ như thế!
"Đình Thâm! Sao anh không nhìn em? Anh chán em rồi sao?" – Gọi anh mấy tiếng không thấy đáp lại, Lục Khinh Lan phiền lòng, nghĩ nghĩ một chút, liền cười đắc ý.
Sau đó, một tiếng phanh xe bén nhọn, gấp rút vang lên.
"Lục Khinh Lan!" – Diệp Đình Thâm thở hổn hển, thấp giọng gào lên: "Em có biết em đang làm gì không?"
"Em biết!" – Lục Khinh Lan cười ngọt ngào, nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, "Nhưng mà, Đình Thâm, em không thoải mái!"
Dưới lòng bàn tay, là cảm giác quen thuộc.