Bên ngoài nhà Diệp Đình Thâm.
Cố Lăng Tu vẫn đứng thẳng người, thân không cử động.
Bác sĩ xinh đẹp được anh đưa tới bên cạnh cũng không nói tiếng nào.
Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, cô ấy bước đến trước mặt Cố Lăng Tu, hỏi:
"Sao không vào? Cũng đã đứng đây lâu rồi, không phải gọi tôi đến cứu người sao? Định đợi đến sáng luôn àh?"
Môi anh mấp máy, tay nắm chặt quyền, Cố Lăng Tu cúi đầu, âm thanh áy náy:
"Tứ ca chưa gọi vào."
Lúc xuống xe, anh thấy Diệp Đình Thâm ôm cô đi lên, cũng đoán bên trong xảy ra chuyện gì. Nhưng anh vẫn không yên lòng, vẫn nên cẩn thận chờ đợi tốt hơn.
Bác sĩ xinh đẹp cũng im lặng, sau đó tiếp tục đợi ở chỗ cũ. Cũng may, không bao lâu, cửa nhà mở ra.
"Tứ ca!" – Cố Lăng Tu ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi, trong mắt chứa đầy lo lắng.
"Vào đi." – Diệp Đình Thâm không hề hé lộ một chút cảm xúc nào, liền không thể đoán ra tâm trạng anh là gì.
Nghe xong, Cố Lăng Tu càng thêm khó chịu: "Tứ ca, anh đánh tôi đi!"
Lục Khinh Lan xảy ra chuyện, đều liên quan đến anh ta! Lần trước, vì nghe được tiếng anh trong điện thoại, Bạch Thư mới vô tình làm Lục Khinh Lan bị thương.
Lần này, lại vì anh mà Lục Khinh Lan bị hạ dược!
Bác sĩ xinh đẹp nhún vai, chỉ vào phòng ngủ:
"Tôi đi xem Diệp phu nhân một lát."
"Ừm." – Diệp Đình Thâm đơn giản gật đầu.
Chờ khi phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Đình Thâm liếc nhìn Cố Lăng Tu, thấp giọng: "Cố Lăng Tu, tôi thật sự muốn đánh cậu một trận!"
"Tứ ca, anh đánh tôi đi! Tôi hoàn toàn không chống trả đâu!" – Cố Lăng Tu vội vàng tỏ thái độ: "Thật đó!"
"Nhưng đánh cậu thì được lợi ích gì?" – Diệp Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng, "Chuyện gặp lại Bạch Thư cậu đừng chủ quan! Cố Lăng Tu, cậu cũng đừng quên, bây giờ còn có chuyện giữa cậu với Giang Nhiễm Nhiễm!"
"Tôi.." – Cố Lăng Tu bất lực, ngầm đưa ra quyết định trong lòng.
Khẽ thở dài, nhíu nhíu mày, Diệp Đình Thâm sắc bén lên giọng: "Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Tôi bị Thẩm Tùy gọi đi, nói Bạch Thư muốn nói chuyện một chút. Tôi nghĩ dù sao cũng nên giải quyết rõ ràng. Liền đi theo. Lúc đi ra thì thấy Thẩm Tùy đang ôm Lan Lan. Mà Lan Lan thì đã không bình thường nữa rồi.."
Dừng một lát, Cố Lăng Tu hỏi lại: "Tứ ca, anh xem, có phải tên đó ra tay không?"
"Sẽ không đâu." – Diệp Đình Thâm lắc đầu: "Anh ta cũng rất khinh thường chuyện này. Đợi Khinh Lan tỉnh, sẽ biết rõ mọi chuyện."
Đang nói chuyện, bác sĩ xinh đẹp đi ra, mỉm cười:
"Yên tâm đi, không có việc gì rồi. Nghỉ ngơi thêm một chút, tôi sẽ kê đơn thuốc."
Cố Lăng Tu thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm, làm phiền cô." – Diệp Đình Thâm nhìn qua gật đầu: "Cố Lăng Tu, cậu đưa cô ấy về đi."
"Được, tứ ca. Có gì thì gọi cho tôi."
Sau khi Cố Lăng Tu đi, sắc mặt Diệp Đình Thâm trầm xuống, cùng màn đêm bên ngoài hòa thành một.
Hay! Thật là hay! Dám đụng tới người của anh!
* * *
Sáng sớm hôm sau, lúc tia nắng đầu tiên chiếu rọi qua khe hở màn cửa màu xanh nhạt, Lục Khinh Lan nhẹ nhàng tỉnh lại.
"Dậy rồi sao?" – Diệp Đình Thâm khẽ vuốt tóc cô, xích lại gần cô, thấp giọng hỏi: "Còn khó chịu nữa không?"
Ầm..
Câu nói kia, lại đánh thức suy nghĩ của cô, nhớ lại chuyện tối hôm qua. Một giây sau, cô không thèm quan tâm đến anh, nhanh chóng kéo chăn che mặt lại.
"Không biết gì hết!.." – Lục Khinh Lan nghẹn ngào, xấu hổ.
Tối hôm qua, thật sự là cô sao? Nhiệt tình chủ động như vậy..
AAAAAAAA!
Thể diện bị vứt sạch hết rồi!
Diệp Đình Thâm thấy cô nấp dưới chăn, tự nhiên hiểu được cô đang nghĩ gì. Biết da mặt cô mỏng, dễ xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được, muốn trêu chọc:
"Hửm? Khinh Lan? Em đang xấu hổ hả?"
Thấy cô không trả lời, thừa dịp cô không để ý, anh xốc chăn lên, sau đó ôm cô vào lòng:
"Nói cho anh nghe nào, Khinh Lan!"
"Diệp Đình Thâm anh.. anh!" – Lục Khinh Lan xấu hổ, cúi đầu.
Chưa đầy một giây, mặt cô lại bừng bừng nóng lên.
Trêи người cô vẫn còn lưu lại dấu hôn..