Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 125: Cảm hứng




"Em nghĩ ra rồi!" Cảm hứng đột nhiên xuất hiện, Lục Khinh Lan hưng phấn kêu to, chạy đến phía sau Diệp Đình Thâm, ôm lấy anh:

"Đình Thâm! Em nghĩ ra rồi! Em tìm thấy linh cảm rồi!"

Không đợi anh mở miệng, Lục Khinh Lan lại linh hoạt chui vào trước người anh, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng anh. Cũng may Diệp Đình Thâm phản ứng đủ nhanh, mở hai tay ra, giữ ổn định cô. Nếu không, miếng bò bít tết không trở kịp lại khét!

"Đình Thâm, Đình Thâm, em nghĩ ra rồi!"

Lục Khinh Lan vui vẻ nói năng lộn xộn, nâng mặt anh lên, ngốc nghếch lặp đi lặp lại những lời này, hết lần này đến lần khác. Ngẩng đầu, nhón chân, cô nhanh chóng hôn lên môi Diệp Đình Thâm:

"Cảm ơn anh!"

"Cảm ơn cái gì?" - Nhìn thấy trêи mặt cô tràn ngập sự tự tin, Diệp Đình Thâm cũng vui vẻ theo.

"Cảm ơn anh đã đem cảm hứng đến cho em!"

Nụ cười vui vẻ, đồng tiền hai bên má lúm sâu, Lục Khinh Lan không biết rằng, bộ dáng của cô say đắm lòng của Diệp Đình Thâm đến cỡ nào:

"Thụy Thượng là tạp chí phụ nữ, chủ yêu tập trung vào thời trang, chất lượng cuộc sống, mà rượu vang đỏ, ấm áp, trời chiều, đều là những từ ngữ hình ảnh phổ biến quen thuộc, nhưng lại có thể khiến cho người ta khao khát. Nếu như đem những yếu tố này kết hợp lại một chỗ, sẽ tạo ra được một hương vị hạnh phúc đời thường vốn có của phụ nữ đô thành thời thượng! Tác phẩm trước đây em chỉ chú trọng vào việc biểu hiện tình yêu bên trong người phụ nữ mà quên mất những điều trọng yếu xung quanh này! Tình yêu, không phải chỉ xuất phát từ một phía của riêng họ.."

Nói xong, Lục Khinh Lan nhịn không được, đem chân tay múa máy, cả người giống như tái sinh, quát hết thất bại suy sụp trước đó đi chỗ khác.

Cô càng nói càng hưng phấn. Lúc này, Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy trong đầu mình, cảm hứng tựa như thác nước ẩn sâu trong núi cao, tuần tự phun trào, mỗi lúc một mãnh liệt, không gì có thể cản nổi:

"Ah ah, em không thèm nói với anh nữa, em muốn đi viết lại."

Nói chưa xong, cô lập tức ném Diệp Đình Thâm qua một bên, chạy vào thư phòng.

Thật vất vả mới được cô chủ động ôm mình một lần, anh còn chưa "đã nghiện" thì lại bị "vứt bỏ".

Diệp Đình Thâm bật cười lắc đầu, hướng bóng lưng cô gọi với theo: "Này, phải ăn gì trước rồi làm chứ?"

Không nghi ngờ gì, câu trả lời cho anh ta là tiếng đóng cửa.

Một lần nữa bật lại máy tính, Lục Khinh Lan nhớ lại từng thông tin, sau đó nhếch môi, cô nhanh chóng gõ lên bàn phím. Đây là lần đầu tiên, cô không thể chờ đợi để thể hiện những suy nghĩ trong trái tim mình, không phải vì danh dự, mà là vì hạnh phúc bình thường này.

Trước cửa thư phòng, Diệp Đình Thâm lẳng lặng đứng đó. Anh nhìn cô cười, nhìn cô nhíu mày, nhìn cô mừng rỡ. Cuộc sống như vậy, với anh đã từng là một giấc mơ, bây giờ, giấc mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật!

Như cô nói, hạnh phúc bình thường nhất, chính là sự tồn tại mềm mại sâu thẳm trong trái tim. Giống như nghĩ đến cái gì đó, Diệp Đình Thâm xoay người đi vào phòng khách rót một ly nước ấm, sau đó đặt trêи bàn làm việc cho cô.

Mặc dù tay và đầu óc không được nhàn rỗi, nhưng Lục Khinh Lan vẫn ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với anh:

"Cảm ơn anh!"

Bị nụ cười của cô lây nhiễm, Diệp Đình Thâm nhíu mày, giọng nói lại trở nên chững chạc đàng hoàng:

"Được phục vụ Diệp phu nhân là niềm vinh hạnh của tôi!"

* * * Lục Khinh Lan yên lặng cúi đầu, cô lại đỏ mặt.

Nhưng một khắc sau, chuyện làm cho cô càng thêm đỏ mặt đã xảy ra.

Ọt.. ọt.. ọt..

Bụng cô kêu lên! Tựa như muốn phản đối việc đối xử không công bằng của cô.

"Đều tại anh, quấy rầy em! Làm em thấy đói bụng ah!" – Lục Khinh Lan nhỏ giọng, lẩm bẩm.

Diệp Đình Thâm cười cười, đi ra ngoài, giống như đang nói 'Được rồi, tôi ra ngoài trước đây, không quấy rầy em nữa.'

Lục Khinh Lan không để ý, tiếp tục công việc trêи tay. Nhưng không ngờ, lúc Diệp Đình Thâm trở về, tay mang theo một đĩa bít tết đã cắt sẵn.

Ngửi thấy mùi hương, Lục Khinh Lan kinh ngạc ngẩng đầu lên:

"Anh?"

"Bắt kịp ý tưởng tất nhiên là chuyện quan trọng. Nhưng mặc kệ cái bụng đói, cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc a!"

Tìm ghế ngồi xuống, Diệp Đình Thâm đưa một miếng đến bên miệng cô:

"Em cứ tiếp tục đi, anh đút cho em ăn. Nào nào, yên tâm, anh sẽ biến thành không khí ngay đây, không quấy rầy em đâu!"

Kỳ thật chỉ là anh không nói, cho dù thật sự cô làm không kịp, Tần Tân kia tự mình dàn xếp một chút, cũng không phải là không thể. Nhưng anh biết cô sẽ không thích điều đó.

Lục Khinh Lan không có cách nào, chỉ có thể mở miệng ăn, sau đó không kịp nhấm nháp hương vị ngon lành, liền trở về màn hình máy tính.

Cũng may, sắp xếp sườn ý cho tác phẩm đã xong, cảm hứng cũng đóng quân chiếm cứ trong đầu, Lục Khinh Lan liền có thể nhanh chóng phát triển ý.

Diệp Đình Thâm cũng thật sự như anh nói, không quấy rầy cô, chỉ là khi thấy cô nhai hết đồ ăn, liền sẽ gắp một miếng bít tết, đút cho cô, sau đó bê nước cho cô hớp một chút. Xong xuôi, anh cũng lặng lẽ lui ra ngoài, để lại cho cô một không gian yên tĩnh.

Lục Khinh Lan cũng không nhận ra sự rời đi của anh, ngược lại bởi vì hành động vừa rồi của anh, lại càng có thêm chút cảm hứng cho cô tiếp tục.

Dưới ánh đèn, trước máy tính, Lục Khinh Lan an tĩnh, nghiêm túc. Trong mắt Diệp Đình Thâm, không còn nghi ngờ gì, đã trở thành hình ảnh tươi đẹp nhất.

Từ thư phòng đi ra, dọn dẹp bếp, Diệp Đình Thâm cầm một mớ tài liệu đi ra ban công.

Điện thoại di động lúc này lại vang lên.

Diệp Đình Thâm nhìn thoáng qua thư phòng, nghĩ nghĩ một chút, cố gắng không để hành động của mình ảnh hưởng đến cô.

"Nghe đây?" – Diệp Đình Thâm hạ thấp giọng.

"Lão Tứ." - Nghe được giọng nói trầm thấp của anh, Tần Tân có chút không biết mở miệng như thế nào.

Diệp Đình Thâm suy nghĩ một chút liền hiểu, nhíu mày: "Không tra ra được gì sao?"

"Ừm." - Tần Tân thầm than Diệp Hồ Ly đúng là Diệp Hồ Ly! Tần Tân vỗ đầu, hơi cúi xuống, ủ rũ: "Tôi đã điều tra qua, loạt thời gian trước, Lăng Vi đều ở tại Pháp. A, vốn là đầu tháng tư đã định quay về, nhưng phát sinh tai nạn xe cộ nên mới kéo dài đến bây giờ. Cho nên, Lăng Vi cùng em dâu hoàn toàn không có qua lại."

Dừng một chút, anh ta nói:

"Dù sao, Lăng Vi cũng là con gái của Lăng Chính Ủy, lại không hề quen biết em dâu.. chắc cũng không tới nỗi.. Anh nhìn xem, chuyện này có phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay không? Mà thật ra, thỉnh thoảng các mô hình thiết kế tác phẩm của sẽ có những chỗ giống nhau a.. Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra."

Nghe vậy, Diệp Đình Thâm lâm vào trầm tư, điều mà Tần Tân nói không phải không có đạo lý. Chỉ là, hai tác phẩm giống hệt nhau cùng lúc xuất hiện quả là trùng hợp, anh không thể không hoài nghi được.

Một lúc lâu sau, anh mới "ừm" một tiếng. Xoa xoa thái dương, nói:

"Trước mắt cứ như vậy đi."

Tần Tân gật đầu, suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi:

"Có cần kéo dài thời gian một chút không?"

Diệp Đình Thâm biết anh đang nói cái gì, giương mắt nhìn về phía thư phòng, một nụ cười tự hào hiện lên trêи mặt:

"Không cần! Cậu cảm thấy cô ấy sẽ cần sao?"

"Hừm, cũng đúng. Tốt rồi, không quấy rầy anh nữa. Rảnh rỗi thì tụ họp."

"Ừm, được, trước mắt cứ như vậy đi."