Lục Khinh Lan đau đầu kéo tóc mình một phen, lại thất bại phát hiện, bản thân mình không thể tĩnh tâm được.
"Mày chỉ còn có thời gian một đêm thôi! Một đêm thôi! Đừng nghĩ nữa, mau mau nhập tâm suy nghĩ chuyện chính đi, suy nghĩ đi.."
Lục Khinh Lan không ngừng cảnh cáo, ép mình thiết kế lại tác phẩm, nhưng chỉ có thể đổi lấy phiền não càng lúc càng tăng cao, một chút cảm hứng cũng không có.
* * *
Bên ngoài, trong siêu thị.
Diệp Đình Thâm đang chọn bò bít tết. Rốt cục, khóe miệng anh lộ ra ý cười, đưa tay chuẩn bị đem khối thịt trong cùng lấy ra.
Không nghĩ tới, một bàn tay khác cũng vừa vặn phủ lên trêи.
"Trùng hợp như vậy, Diệp thị trưởng."
Kiều Chỉ Sam thu tay lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho miếng bít tết kia, cười nói:
"Không ngờ Diệp thị trưởng cũng thích tự làm bò bít tết."
"Ừm." - Thấy rõ người tới là người bên cạnh lão tam, Diệp Đình Thâm lịch sự gật gật đầu, chẳng qua trêи mặt không có biểu tình gì mà thôi.
Kiều Chỉ Sam là một người thông minh, tự nhiên biết biểu tình của anh là có ý gì, lập tức cũng không nói gì nữa, đưa tay cầm miếng bít tết xoay người rời đi. Diệp Đình Thâm tiếp tục lựa chọn nguyên liệu cần dùng, rất nhanh cũng đã quên chuyện này.
Chỉ là không nghĩ tới lúc mang đồ về, lại đụng phải Kiều Chỉ Sam, cùng block nhà, đi cùng thang máy.
"Xem ra hôm nay chúng ta thật sự rất có duyên." - Kiều Chỉ Sam cười cười.
Thang máy đến, cô ta bước vào trước: "Diệp thị trưởng, anh đến lầu mấy, tôi ấn giúp anh."
"Không cần, tự tôi bấm được." – Diệp Đình Thâm cũng không nhìn đến cô, đưa tay ấn số 7, sau đó cũng không trao đổi gì thêm.
Lúc Diệp Đình Thâm mở cửa đi vào, vừa lúc nghe được trong thư phòng đến truyền đến âm thanh vỡ kính.
"Khinh Lan!"
Diệp Đình Thâm giật mình, ngay cả túi mua sắm trong tay cũng không kịp đặt xuống bếp, liền xông đến. Mở cửa, thấy bên cạnh bàn bị vỡ một cái ly thủy tinh, mà nha đầu ngốc nghếch của anh, đang khom lưng chuẩn bị nhặt mảnh vỡ lên.
"Để anh." - Nắm lấy tay cô, quét mắt tới mặt bàn lộn xộn vô cùng, Diệp Đình âm thầm thở dài. Diệp Đình Thâm tìm chổi đến, Lục Khinh Lan yên lặng ngồi trêи ghế, lại khôi phục lại tư thế ban đầu.
"Khinh Lan.."
Tất cả được dọn dẹp xong, Diệp Đình Thâm ngồi xổm trước mặt cô, sờ sờ mu bàn tay của cô: "Nói cho anh nghe xem, em đang nghĩ gì vậy?"
Cảm giác được tầm mắt sáng rực của anh rơi trêи mặt, Lục Khinh Lan khó chịu, xoay đầu đi.
"Khinh Lan." - Diệp Đình Thâm nhìn vào mặt cô, không để cô tránh đi: "Anh là gì của em? Sao không chịu nói cho anh biết?"
Lục Khinh Lan bị buộc phải đối diện với anh.
Ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lại đầy thâm thúy, tất cả đều thể hiện sự lo lắng trong lòng anh. Tuy rằng hiểu được, nhưng lúc này trong lòng Lục Khinh Lan cũng trở nên rối loạn.
Thấy cô không trả lời, Diệp Đình Thâm lại hỏi:
"Anh là gì của em?"
Không biết vì sao, khi nghe được những lời này, bao nhiêu ghen tuông cất giấu trong lòng Lục Khinh Lan lập tức phun ra. Cô biết anh muốn nghe gì, nhưng cô không để anh được toại nguyện:
"Anh là Diệp Đình Thâm của em!"
Nghe ra giọng điệu của cô có chút không thích hợp, Diệp Đình Thâm cười nói:
"Không phải đã nói sẽ gọi anh là Đình Thâm sao?"
"Không gọi, không gọi! Không gọi!"
Lục Khinh Lan bỗng nhiên đùa nghịch như một đứa trẻ, nhanh chóng gỡ tay anh ra, vội vàng đứng dậy, nhìn anh:
"Diệp Đình Thâm! Diệp Đình Thâm! Ai thích gọi Đình Thâm thì tự gọi đi."
Hôm nay cô đã quyết tâm, chuyện gì cũng sẽ đối nghịch với anh. Suy nghĩ một chút, Diệp Đình Thâm liền hiểu được. Cô lại để ý kỹ chuyện này.
"Được rồi, được rồi, anh chính là Diệp Đình Thâm của em."
Diệp Đình Thâm ôm cô lên, sau đó để cô ngồi trêи đùi mình, gắt gao ôm lấy cô:
"Anh chỉ là Đình Thâm của một mình em! Sau này sẽ không để người khác gọi anh như vậy nữa, có được không?"
Lục Khinh Lan rất ít khi vô lý gây náo loạn như vậy, đột nhiên phát hiện sau khi ở bên Diệp Đình Thâm một thời gian, dường như cô có thể chân thật hơn với bản thân, vui vẻ, tuỳ hứng, đều là do toàn bộ sự cưng chiều của anh dành cho cô.
Cũng giống như bây giờ, anh bao dung, chịu đựng sự bực bội của cô, chịu đựng tính khí kỳ quặc của cô. Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan im lặng cúi đầu. Diệp Đình hiểu tính cô, nhanh đến cũng nhanh đi, cười nói:
"Khinh Lan, vừa rồi em ghen sao?"
"..."
Cô không trả lời, Diệp Đình Thâm cũng không ép cô, lại chuyển đề tài trở lại trước đó:
"Đừng ép buộc mình quá chặt, thả lỏng đi. Để suy nghĩ được mở rộng, sáng suốt. Anh sẽ đi nấu cơm, em hãy ra ban công nằm nghỉ một lát. Chẳng phải em nói rằng chỗ đó là nơi tốt nhất để tìm cảm hứng hay sao?"
Nói xong, Diệp Đình Thâm lại hôn lên vành tai cô:
"Khinh Lan, anh sẽ ở bên em. Đừng quên những gì anh đã nói trước đây, Thụy Thượng Chi Vận cũng không phải là cách duy nhất chứng minh thực lực của em."
Không lay chuyển được sự kiên trì của anh, Lục Khinh Lan đi ra ban công. Diệp Đình Thâm còn thân mật, tìm cho cô mấy bản nhạc nhẹ nhàng, dễ chịu, còn chọn thêm mấy quyển sách đưa cho cô, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Khi mặt trời chiều ngả dần về tây, vẻ đẹp của cái nắng hoàng hôn nhẹ nhàng bao phủ lên đường chân trời.
Lục Khinh Lan nhìn ngắm, lại bắt đầu thần du lạc lối.
Cô không biết loại tình huống này duy trì bao lâu, chờ đến khi cô hồi phục tinh thần, một mùi hương cực kỳ tốt lành từ trong bếp bay ra. Tiểu thúc thúc của cô đang chuẩn bị bữa tối cho cô, đơn giản nhưng rất hạnh phúc.
Một khắc sau, Lục Khinh Lan nghe theo tiếng lòng, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, khóe miệng Lục Khinh Lan mỉm cười.
Trời chiều, ở cạnh những người mình thương, món bò bít tết, rượu vang đỏ, hoa hồng.
Chờ chút!
Linh cảm đột nhiên lóe lên, cô chợt nghĩ ra vài thứ!