Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 126: Em là liều thuốc cảm lạnh hoàn hảo




Cúp điện thoại, Diệp Đình Thâm tiếp tục lật xem văn kiện trong tay. Trong phòng, một lần nữa rơi vào im lặng, ngoại trừ tiếng bút viết phê bình chú giải 'xẹt xẹt' của anh trêи giấy ra.

Lúc xem hết văn kiện, Diệp Đình Thâm lại xem đến mớ sách mà Lục Khinh Lan từng xem qua. Thấy những dấu trang mà cô đánh dấu, lại còn vài ghi chú tuỳ ý bên cạnh, không khỏi lắc đầu cười.

Đem quyển sách đọc hết, mới phát hiện đồng hồ đã chỉ về phía mười hai giờ, lo lắng cô còn chưa xong, Diệp Đình Thâm đứng dậy đi về phía thư phòng.

Mới mở cửa, anh lại nhịn không được, cười cười.

Nha đầu này, quả nhiên là nằm sấp trêи bàn ngủ thϊế͙p͙ đi, trêи màn hình hiện ra bốn chữ "Đã gửi thành công."

Cẩn thận ôm lấy cô, Diệp Đình Thâm nhẹ tay nhẹ chân đi về phía phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi dép, thay quần áo, đắp chăn cho cô. Chỉ cần nhìn cô như vậy, anh liền cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Làm xong mọi chuyện, Diệp Đình Thâm lại lặng lẽ bước ra ngoài.

Đang muốn trở về thư phòng thay cô dọn dẹp bàn làm việc, không ngờ điện thoại anh lại reo lên.

"Cha?" – Không nghĩ cha mình gọi đến giờ này, anh ngạc nhiên nghe điện thoại: "Muộn như vậy còn chưa ngủ? Gọi con có việc sao?"

Ông cụ Diệp tự nhiên ho khan một cái, xấu hổ cười cười: "Đúng vậy ah! Có chút việc."

Bởi vì từng đi lính, ông cụ Diệp luôn luôn hào sảng, mà loại tình huống ấp a ấp úng này, cơ bản chưa từng xảy ra.

Nghĩ đến đây, Diệp Đình Thâm càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Cha? Thế nào?"

"À, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát." - Nghe ra sự quan tâm của con trai, ông cụ Diệp cảm thấy ấm áp: "Cha biết hôm nay con với Lan nha đầu về nhà xong liền đi."

"Đúng vậy, đi rất gấp. Lần sau sẽ trở lại thăm cha."

Nghe anh nói như vậy, ông cụ Diệp thấy vui mừng, nhưng có chút nghi ngờ:

"Đình Thâm à! Mọi chuyện cha đều biết. Con cũng đừng trách mẹ con! Bà ấy không có ý gì xấu đâu! Nhất thời chỉ là chưa thể lay chuyển được! Tính tình của bà ấy, cũng không phải con không biết, con đừng để trong lòng."

Diệp Đình Thâm cười, mềm giọng: "Không đâu cha. Cha định đi đâu sao?"

Ông cụ Diệp vẫn không tin, hỏi ngược lại: "Thật không?"

"Đương nhiên là thật."

Hai cha con rất ít khi nói chuyện như vậy, ông cụ Diệp cảm thấy rất thoải mái:

"Cha biết, mẹ con một lòng muốn tìm một người vợ môn đăng hộ đối cho con. Đại ca, nhị tỷ của con cũng không muốn làm trái ý bà! Con ah, Lan nha đầu là do chính con chọn, nhưng con bé lại không phải là người mà mẹ con vừa ý. Nếu không, không chỉ có mình con, Lan nha đầu cũng sẽ khó xử. Cha nghĩ, trong lòng con bé cũng sẽ nghĩ như thế."

"Ừm.. con biết." - Ngón tay vô thức gõ trêи bàn, Diệp Đình Thâm suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Con biết phải làm như thế nào rồi. Cha, cha yên tâm đi! Lúc trước chẳng phải con luôn là người xử lý tốt mọi chuyện sao?"

"Con làm việc thì cha đương nhiên yên tâm rồi."

Ông cụ Diệp cười vui vẻ:

"Bất quá cha cùng Lục thúc thúc của con, vẫn luôn trông ngóng hai đứa con có thể sớm sinh cháu nội để chúng ta bồng! Dù sao bọn ta cũng lớn tuổi cả rồi. Những thứ khác đều không cần nghĩ tới. Chỉ mong bên cạnh có đàn cháu nhỏ, chạy nhảy quanh quẩn, náo nhiệt một chút. Những người bằng tuổi bọn ta, ai cũng đã sớm có cháu bồng hết rồi! Hai đứa con ah, mau mau tăng tốc đi. Nhanh chóng sinh cháu, nếu không muốn quấy rầy cuộc sống riêng tư thì cứ để ở nhà cho đám lão già này chăm sóc cũng được."

Sinh con..

Đột nhiên nhắc tới từ này, Diệp Đình Thâm đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức mím môi cười cười:

"Đứa nhỏ.. chắc chắn sẽ sinh! Cha à, cứ thuận theo tự nhiên đi, gấp gáp cũng không được!"

"Ừm, vậy thì tốt rồi." – Ông cụ Diệp rất hài lòng với câu trả lời của anh, không ngừng gật đầu, "Công việc thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?"

Suy nghĩ một chút, ông vẫn không quên nhắc nhở: "Con đường này là do chính con lựa chọn, nếu đã đi trêи đó, đừng làm mất mặt Diệp gia, biết không?"

Nghe giọng đi nghiêm túc của ông, Diệp Đình Thâm cũng trịnh trọng trả lời:

"Cha, cha yên tâm đi. Có lúc nào con làm cha thất vọng đâu?"

Hai người hàn huyên một chút mới cúp điện thoại. Dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, tắm rửa một chút cũng đã hơn một giờ sáng. Mới nằm xuống, Lục Khinh Lan mắt nhắm mắt mở, miệng lẩm bẩm:

"Đình Thâm? Sao anh về muộn vậy? Mấy giờ rồi?"

Nói xong, lại theo thói quen, tìm được một tư thế thoải mái nhất chui vào trong lòng anh. Chờ mấy giây không nghe được câu trả lời, lại cắn cắn anh như một đứa trẻ:

"Sao không trả lời em?"

Diệp Đình Thâm dở khóc dở cười, nha đầu này. Sợ cô lại cắn, Diệp Đình Thâm vội vàng trả lời: "Ừm, anh tắm rửa một chút. Khinh Lan, mau ngủ đi, nha?"

"Ừm.." - Nghe được thanh âm, Lục Khinh Lan thỏa mãn nở nụ cười, nhưng bàn tay nhỏ bé lại không thành thật, nhích tới nhích lui trong lòng anh. Miệng vẫn còn lẩm bẩm:

"Hở, đây là gì vậy? Sao lại cứng như vậy?"

"Khinh Lan.." - Giọng Diệp Đình Thâm trở nên khàn khàn.

Hết lần này tới lần khác nha đầu này còn không tự biết điều, chớp chớp mắt, muốn vô tội bao nhiêu liền vô tội bấy nhiêu:

"Đình Thâm, anh bị làm sao vậy? Bị cảm hả? Thanh âm sao lại khàn khàn như vậy?"

Diệp Đình Thâm cúi đầu hôn lên cánh môi đang mấp máy của cô.

"Ưm.. ưm" - Lục Khinh Lan phản kháng, chỉ nghe thấy anh nhanh chóng ném xuống một câu.

"Đúng rồi! Là anh bị cảm.."

Cuối cùng, Lục Khinh Lan gối lên cánh tay anh ngủ say mất.

* * *

Diệp Đình Thâm bị điện thoại đánh thức.

Là Từ Thừa.

Vừa kết nối, giọng lo lắng bị đè nén của Từ Thừa lập tức truyền đến:

"Thị trưởng, xảy ra chuyện!"