Ngô Mẫn Mẫn cọ cọ một cái liền đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Đình Thâm! Vụ việc xảy ra đột ngột, những người khác đều bị giật mình, buông đũa xuống nhìn cô ta.
"Mẫn Mẫn, con đang làm gì vậy?" - Bà Dương Diêu Tuệ túm lấy cổ tay cô ta, muốn kéo ngồi xuống, lại không nghĩ tới chân cô ta giống như dán keo siêu dính, chôn chân dưới đất, không chịu nhúc nhích.
Ngô Mẫn Mẫn thoát khỏi trói buộc, hướng về phía Diệp Đình Thâm nói:
"Diệp ca ca! Em là Mẫn Mẫn, anh có nhớ không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều liên tưởng đến biểu hiện lúc trước của cô ta, nhao nhao xem náo nhiệt, đặc biệt là Diệp Gia, sợ gì thiên hạ không loạn.
"Lão Tứ à, đứa nhỏ đang gọi chú kìa, sao không để ý tới người ta vậy?"
Bà Trang Mi cũng thuận thế nhìn về phía Diệp Đình Thâm, tuy rằng trong lòng cảm thấy nha đầu Mẫn Mẫn này có chút không hiểu quy củ, nhưng chỉ cần có thể làm tắc nghẽn mối quan hệ với Lục Khinh Lan, không hiểu quy củ cũng không sao hết!
Cảm nhận được tầm mắt đều tụ tập về phía hai người bọn họ, trong lòng Lục Khinh Lan hung hăng mắng Diệp Đình một cái, tuy nhiên bề ngoài vẫn tỏ ra là một mảnh mây gió nhẹ tênh, thậm chí còn nhắc nhở một phen:
"Đình Thâm, người ta đang chờ anh trả lời kìa."
"Hả?" – Diệp Đình Thâm buông con cua trong tay xuống, phối hợp, ngẩng đầu lên, làm như bộ dáng mới hoàn hồn về: "Khinh Lan, em nói gì?"
"Anh đừng giả bộ nữa!" – Lục Khinh Lan cười thầm, dùng ánh mắt ý bảo người đứng đối diện bàn ăn. Ngô Mẫn Mẫn đã sớm chứng kiến cảnh hai người mắt qua mày lại, nhưng vẫn cả gan lặp lại lần nữa:
"Diệp ca ca! Em là Mẫn Mẫn, anh có nhớ không?"
Khóe miệng nhếch lên, Diệp Đình Thâm ngay thẳng thật thà nói: "À, cô nói cô là Ngô Mẫn Mẫn sao? Bất quá cô nên gọi tôi là Diệp thúc thúc cho đúng, vai vế không nên kêu loạn."
Giọng điệu của anh bình thản, nhưng đối với Ngô Mẫn Mẫn mang theo trái tim thiếu nữ, giống như vừa bị đả thương. Đặc biệt là câu cuối cùng.
Ngô Mẫn Mẫn rốt cuộc nhịn không được, nước mắt to nhỏ thi nhau rơi xuống. Một khắc sau, cô ta che miệng, nức nở chạy ra ngoài.
"Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn!" – Bà Dương Diêu Tuệ nhìn theo, nóng nảy muốn chết, lập tức cũng mặc kệ hôm nay mình tới làm gì, trực tiếp cáo từ: "Tiểu Mi à, tôi phải về trước đây, tôi không yên lòng để đứa nhỏ này một mình."
Diệp Gia thấy trò hay không xem được, khó chịu bĩu môi. Mà Diệp Đình Thâm lại âm thầm nắm lấy tay Lục Khinh Lan dưới bàn, chậm rãi vuốt ve, khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa hồ đang nói, 'như vậy có hài lòng không?'
Lục Khinh Lan nhanh chóng ném cho anh một cái mặt quỷ, tâm tình vô cùng tốt đẹp, tiếp tục ăn thức ăn của cô. Bất quá chỉ vài giây sau, lại bị gián đoạn.
"Bà nội, con về rồi." - Ngô Mẫn Mẫn vừa bước chân đi, đã vội chạy về, phía sau còn có Diệp Nhị Tinh đi vào.
"Ồ, tứ.. tứ thúc.. Thúc về rồi à?"
Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Đình Thâm, Diệp Nhị Tinh không được tự nhiên. Ánh mắt liếc tới người ngồi bên cạnh anh, nhất thời thấy khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt với Diệp Đình Thâm.
"Ừm."
"Con về đúng lúc lắm, mau tới đây ăn cơm đi. Ngồi đây!" – bà Trang Mi vẫy vẫy tay, hướng phòng bếp hô lên: "Bà Ngô, mau cầm thêm chén đũa đến đây!"
Diệp Nhị Tinh lại không nhúc nhích, thần bí cười:
"Bà nội, con có mang theo bạn con về nữa, có thể ăn cùng nhau không?"
"Được được, con thích là được."
"Ha ha, bà nội, chắc chắn bà nội cũng sẽ thích." - Lời còn chưa nói xong, Diệp Nhị Tinh liền vui vẻ chạy ra ngoài. Chốc lát sau, liền kéo theo một người bước vào:
"Bà nội, bà xem, chị Lăng Vi đến thăm bà!"
"Tiểu Vi! Con về rồi sao? Ta nhớ con muốn chết đây này!" – Bà Trang Mi kϊƈɦ động đứng lên, hai ba bước liền đi đến bên cạnh Lăng Vi, nắm lấy tay cô ta, "Cuối cùng cũng chịu về rồi!"
Sự nhiệt tình của Trang Mi cũng gợi lên sự tò mò trong Lục Khinh Lan.
Nhìn theo, chỉ thấy Lăng Vi mỉm mỉm cười, đứng đó, hai mắt giống như một ao nước trong, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Đáy mắt lại huyền huyền ảo ảo, tựa như một cuốn sách thanh thuần.
Lục Khinh Lan không thể không thừa nhận, đây thật sự là một mỹ nữ.
"Bác gái, con cũng rất nhớ bác! Bác xem, con vừa về nước hôm qua, hôm nay đã chạy tới thăm bác rồi nè?"
Lăng Vi tuỳ ý đánh giá bà Trang Mi từ trêи xuống dưới, cũng cười nói theo, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ lướt đến chỗ Diệp Đình Thâm. Lục Khinh Lan không nhìn thấy, nhưng cô luôn cảm thấy giọng nói của Lăng Vi dường như đã nghe qua ở đâu, cảm giác rất quen thuộc, hết lần này tới lần khác nghĩ nghĩ, nhưng cũng không nhớ ra được.
"Lại nghĩ cái gì rồi?" - Nhéo nhéo lòng bàn tay cô, Diệp Đình Thâm cảm thấy cực kỳ buồn cười, nha đầu này, tựa hồ lúc nào cũng dễ bị thất thần! Bộ dáng lại trông đáng yêu như vậy, làm cho anh muốn trách cũng không nỡ.
"À?" - Lục Khinh Lan thấp giọng kêu lên: "Không có gì."
Tầm mắt Lăng Vi cũng không rời khỏi Diệp Đình Thâm, lúc này thấy anh ôn nhu nói chuyện với người bên cạnh, vẻ mặt cưng chiều, trong lòng đột nhiên sinh ra đố kỵ.
Ở thành phố B, ai không biết cậu út nhà họ Diệp – Diệp Đình Thâm, là người vô cùng khó tiếp cận? Cho dù bên ngoài luôn luôn mỉm cười, thanh lịch tao nhã, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy trước mắt mọc lên hàng vạn ngọn núi, thiên sơn vạn thuỷ, không cách nào bước qua được.
Nhưng hiện tại, anh ấy lại ôn nhu dịu dàng đối xử với một người phụ nữ, ý cười đều chân thành kéo tận đáy mắt. Ánh sáng tươi mát như vậy, trước giờ Lăng Vi cũng chưa từng thấy qua.
Sao có thể như vậy được?
Bà Trang Mi đứng bên cạnh cô, lập tức cảm giác được sự thay đổi của Lăng Vi, liền đưa cô ta đến bàn ăn, nhỏ giọng nói: "Lại đây, Tiểu Vi, ngồi cạnh bác."
Lăng Vi cố gắng nặn ra một nụ cười bình thường, làm theo lời bà. Người đàn ông mà Lăng Vi ngày đêm mong nhớ nhiều năm, hiện tại đang ngồi đối diện với cô ta. Nhưng Lăng Vi lại cảm thấy uất ức, ngay cả lời nói cũng không che giấu nũng nịu:
"Đình Thâm, em trở về rồi."
Đình Thâm, em trở về rồi.
Lục Khinh Lan đột nhiên giật mình!