Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 120: Bữa cơm khó nuốt




Nghe vậy, Diệp Đình Thâm lại nở nụ cười:

"Nếu là người nhà mình ăn cơm, mẹ, vậy con đưa dì Tuệ về trước. Dù sao dì ấy cũng là người ngoài. Mẹ, mẹ nói xem đúng không?"

Rõ ràng là nụ cười ôn nhuận, nhưng nhìn vào mắt Bà Trang Mi, lại tựa như xa lạ, nửa điểm nhiệt độ cũng không có. Nhiều năm qua, bà Trang Mi chưa hề hiểu rõ được con trai mình. Gần như không chút suy nghĩ, bà Trang Mi thốt lên:

"Bà ấy là dì Tuệ của con, sao có thể giống với ai kia được?"

"Khinh Lan cũng không phải người ngoài."

"Con!"

Bà Trang Mi tức giận, thái dương giật giật, suýt chút không nhịn được. Diệp Hạo Vỹ kịp thời chạy ra, cười ha hả:

"Bà nội, bà nội! Đi đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, con sắp chết đói rồi."

Những người khác thấy vậy, cũng nhao nhao mở miệng:

"Đúng đó mẹ! Ăn cơm thôi. Mọi người đều ăn cùng nhau, cái gì mà người ngoài với người trong nhà không biết!"

"Đình Thâm.." - Thấy mọi người đều đi đến phòng ăn, Lục Khinh Lan lo lắng kéo ống tay áo anh: "Vừa rồi nói như vậy.."

Suy nghĩ một chút, nhất thời không tìm được từ thích hợp, liền dừng lại ở đó. Sờ sờ đầu cô, Diệp Đình Thâm hiểu cô muốn nói gì, suy nghĩ một chút, anh cũng chỉ cười bất đắc dĩ, ánh mắt có chút xa xôi:

"Khinh Lan, sau này em sẽ hiểu."

Không biết tại sao, Lục Khinh Lan nhìn thấy bộ dáng của anh bây giờ, đột nhiên có chút đau lòng, theo bản năng, cô vươn tay ra, muốn xoa dịu nếp gấp giữa lông mày cho anh.

Tuy nhiên, một giọng nói sắc bén cắt ngang:

"Diệp ca ca!"

Lục Khinh Lan dừng tay một chút, tò mò nhìn về phía người kia. Cách đó hai bước, một nữ sinh mặc váy màu hồng đứng đó, trừng mắt nhìn mình, cằm thon thon, có vẻ như có chút khắc nghiệt.

Nhưng mà một khắc sau, sau khi cô ta nhìn thấy Diệp Đình Thâm quay đầu lại, lập tức mặt tươi như hoa đào, ngượng ngùng rụt rè, đi thêm một bước nữa, tha thiết nhìn chằm chằm anh. Khi cô ta vừa đến gần, Lục Khinh Lan liền ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm không phù hợp với độ tuổi.

Diệp Đình Thâm biết cô bị dị ứng với nước hoa, lập tức ôm cô lui về phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Lục Khinh Lan mỉm cười: "Không sao đâu."

"Diệp ca ca!" - Nữ sinh kia thấy mình bị phớt lờ, có chút không vui, bĩu môi, tiến lên.

Lần thứ hai bị gọi như vậy, Diệp Đình Thâm khẽ nhíu mày, lại không dấu vết đem Lục Khinh Lan chặn ở sau lưng, lúc này mới giương mắt nhìn thoáng qua người trước mắt.

Nữ sinh thấy tầm mắt Diệp Đình Thâm đảo tới chỗ mình, lập tức đứng thẳng dậy, kiêu ngạo ưỡn ngực, lại hướng Lục Khinh Lan khiêu khích một cái, giống như đang nói 'Nhìn đi, Diệp ca ca của tôi đang nhìn tôi nè. Cô mau nhanh chóng biến đi, đừng quấy rầy chúng tôi.'

Nào ngờ, Diệp Đình Thâm chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hỏi một câu: "Cô là ai?"

Phụt!

Lục Khinh Lan thề, cô tuyệt đối không cố ý cười đâu!

"Axx" - Một khắc sau, cô liền bị Diệp Đình Thâm không chút lưu tình, gõ gõ lên trán.

Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh một cái, gọi thẳng tên anh: "Diệp Đình Thâm!"

Nhìn thấy cô thở ra, hai gò má phồng lên, trong mắt Diệp Đình Thâm nghiễm nhiên tràn đầy ý cười, giọng điệu cưng chiều: "Để cho em cười."

"Hừ hừ!"

Lục Khinh Lan nghiêng người, không thèm để ý tới anh, lại thấy trong hốc mắt cô gái đối diện đã chứa đầy nước mắt, muốn rơi cũng không được.

Thấy Diệp Đình Thâm thủy chung không nhìn mình, nữ sinh kia rơi lệ, bỏ chạy.

"Anh không đuổi theo xem một chút sao?" - Lục Khinh Lan nhíu mày: "Trái tim cô gái nhỏ vừa bị anh làm tổn thương rồi kìa."

"Cũng không liên quan gì đến anh." - Diệp Đình Thâm nâng mặt cô lên, "Anh chỉ theo đuổi Khinh Lan thôi."

Quả thực anh không hề biết nữ sinh vừa rồi là ai. Đến bàn cơm, Lục Khinh Lan mới biết nữ sinh kia tên là Ngô Mẫn Mẫn, là cháu gái bảo bối của dì Tuệ.

Lúc này, Ngô Mẫn Mẫn đang dùng ánh mắt u oán nhìn cô. Nhận thấy ánh mắt của cô, Lục Khinh Lan đột nhiên nhớ tới lời Bà Trang Mi nói lần đó 'Tôi đã chọn được con dâu rồi, sau khi quay về, cô tự mình xem xét đi.'

Cô ta là con dâu mà bà Trang Mi chọn sao? Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Khinh Lan cắn đũa.

"Đang nghĩ gì vậy?" - Nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh thất thần mơ hồ, Diệp Đình Thâm cảm thấy buồn cười, gắp một đũa tôm cho bà Trang Mi, lại gắp một đũa giống như vậy vào trong bát cho Lục Khinh Lan: "Không mau ăn đi?"

"Ừm." - Lục Khinh Lan lấy lại tinh thần, ngượng ngùng le lưỡi, mỉm cười ngọt ngào với anh. Nụ cười này lại làm trái tim Ngô Mẫn Mẫn kia thấy chua xót.

"Hừ, cô không có tay à?" - Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho tất cả mọi người trêи bàn đều nghe thấy.

Bà Dương Diêu Tuệ vội vàng trừng mắt nhìn cô ta một cái, cố ý quát lớn: "Đang giờ ăn cơm, nói cái gì mà nói? Thật là không có phép tắc gì hết."

Ý định ban đầu của bà ta là mượn chuyện này để làm cho Lục Khinh Lan xấu hổ, chỉ là không ngờ lại kéo Diệp Đình Thâm vào.

Khi bà ta kịp phản ứng lại, quả nhiên nhìn thấy bà Trang Mi nhìn mình, có vẻ không thích, bà Dương Diêu Tuệ hơi hồi hộp, tranh thủ giải thích:

"À à, ý tôi là Mẫn Mẫn, cái đứa nhỏ này! Ở nhà quen thói, không biết phép tắc gì cả."

Sắc mặt bà Trang Mi lúc này mới dịu hơn một chút. Nghĩ đến mục đích hôm nay, bà Trang Mi hiền lành nhìn Ngô Mẫn Mẫn, hòa ái nói:

"Mẫn Mẫn chỉ là hoạt bát thôi, không có gì đáng ngại, sẽ làm nhiều người ưa thích."

Nhìn thấy cô ta ngượng ngùng cúi đầu, bà Trang Mi dứt lời hỏi:

"Có bạn trai chưa?"

"Diệp nãi nãi!" - Ngô Mẫn Mẫn thẹn thùng dậm chân, nhanh chóng liếc mắt nhìn Diệp Đình Thâm đang tao nhã gắp thức ăn, đầu cúi thấp hơn, lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết, "Con còn chưa có đâu, bất quá, bất quá con đã có người thích rồi.."

Nhìn ánh mắt kia, nhìn động tác kia, thiếu chút nữa nói chính là Diệp Đình Thâm.

Bà Trang Mi tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời này, lại lôi kéo Ngô Mẫn Mẫn nói chuyện hồi lâu. Bên kia, Lục Khinh Lan thừa dịp người khác không chú ý, hung hăng trừng mắt nhìn người bên cạnh một cái, ý tứ chính là 'nhìn hoa đào mà anh mới chọc đi'!

Vẻ mặt Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ, trực tiếp giải thích, buồn cười, thấp giọng nói:

"Đến bây giờ anh mới biết cô ta là ai mà! Thật đó!"

Nói xong mới phát hiện Lục Khinh Lan đang cười thầm, bả vai hơi lúc lắc một chút.

"Em ah!" - Diệp Đình Thâm cười lắc đầu, thuận tay múc cho cô một bát canh, không coi ai ra gì, không ngại show ân ái. Ngô Mẫn Mẫn nhìn thấy cảnh này, giống như lòng mình đang rỉ máu. Một giây sau, hốc mắt của cô ta đã đầy nước, cọ cọ một cái liền đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Đình Thâm!