Âm thanh này!
Cô nhớ ra rồi!
Chính là.. Cuộc gọi lần mà cô nghe nhầm di động của Diệp Đình Thâm, sau đó cũng là người gọi đến điện thoại trong nhà tìm anh.
Lục Khinh Lan nhìn về phía Diệp Đình, muốn xem phản ứng của anh. Diệp Đình Thâm không nhìn thấy ánh mắt của người bên cạnh, hơi nhíu nhíu mày, sau đó ngẩng đầu, lịch sự gật đầu nhẹ:
"Chào mừng trở về."
Ngoài câu này ra, không còn gì khác. Lục Khinh Lan nói không nên lời. Trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì? Đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn bực, cố gắng vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Không ai nhìn thấy, bàn tay Lăng Vi đặt dưới bàn, đã kéo mạnh chiếc váy thành một mảnh nếp gấp.
"Tiểu Vi à." – Bà Trang Mi vẫn luôn theo dõi ba người bọn họ.
"Bác gái, bác nói đi?" - Cho dù trong lòng có đố kỵ thế nào đi nữa, Lăng Vi sẽ không biểu hiện ra một chút nào trêи mặt.
Bà Trang Mi vỗ vỗ tay cô, ý nói: "Lần này trở về sẽ không đi nữa chứ? Con đó, lần này con đi, đã bỏ qua không ít thứ, con biết không?"
"Bác gái.." - Lăng Vi biết bà đang ám chỉ cái gì, nhưng vẫn giả bộ không rõ, đáp lại: "Con sẽ không đi nữa."
"Được. Không đi là được rồi." – Bà Trang Mi rất hài lòng với câu trả lời của cô ta, mỉm cười, trò chuyện thân thiết.
Lăng Vi luôn luôn rất biết làm cho trưởng bối vui vẻ, không bao lâu, liền đem bà Trang Mi dỗ dành cao hứng, liên tục nói muốn tối nay để cô ngủ lại.
"Bà nội, bà xem, bà có chị Lăng Vi rồi cũng không thèm để ý đến con."
"Đúng vậy!" - Diệp Gia nắm thời cơ xen vào: "Mẹ, nhìn bảo bối của mẹ kìa, người khác nhìn vào tưởng Tiểu Vi là con gái ruột của mẹ, hoặc là tưởng con bé là con dâu của mẹ mất!"
Nói xong còn cố ý nhìn Lục Khinh Lan vài lần, đắc ý hỏi: "Em thấy có đúng không? Nha đầu họ Lục?"
Từ đầu đến cuối Lục Khinh Lan đang kìm nén vô danh ăn cơm, đột nhiên lúc này bị gọi đến, quả nhiên có chút không thoải mái. Theo thói quen, cô bắt đầu xoắn ngón tay.
Lúc cảm thấy cảm giác không thoải mái sắp chiếm lĩnh tất cả các góc thân thể cô, một đôi tay to liền phủ lên. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Diệp Đình Thâm vang lên trước:
"Nhị tỷ, nếu chị cảm thấy đúng thì có thể để mẹ nhận Lăng Vi làm con gái, Khinh Lan có bao nhiêu người cô chồng chị chồng đều được hết."
Lời nói phiêu phiêu này bay vào trong tai Lăng Vi, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân giống như bị ngưng tụ lại, không có nhiệt độ, chưa tới một giây, liền biến thành lạnh cóng buốt giá vô cùng. Không ai biết, cô ta phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể làm cho mình trở về thần sắc bình thường.
"Đình Thâm, anh nói đùa gì vậy chứ?" – Lăng Vi mỉm cười đứng lên, trừng mắt nhìn anh một cái, "Ai không biết người bác gái thương nhất là Gia tỷ, em sao lại đi tranh sủng với Gia tỷ được chứ. Gia tỷ, chị nói có đúng không?"
Diệp Gia xấu hổ cười cười, tạm thời nghỉ ngơi quậy phá, suy nghĩ một chút, đáp:
"Vẫn là Tiểu Vi hiểu chuyện."
Sau khúc dạo không thành, sau đó, Diệp Đình Thâm đề nghị phải đi trước. Lần này bà Trang Mi giả bệnh, tuy trong tưởng tượng cũng tựa như Tam đường hội thẩm, nhưng chỉ là mưu đồ, cố tình làm cho Lục Khinh bị ngột ngạt.
"Sao không ngủ lại một đêm?" – Bà Trang Mi đột nhiên mất hứng, "Ngày mai không phải là chủ nhật sao?"
"Là chủ nhật." – Diệp Đình Thâm gật đầu, nhíu nhíu mày: "Chỉ là, gần đây thành phố A có rất nhiều việc, ngày mai còn có cuộc họp, con phải về chuẩn bị một chút."
Huống chi, anh vừa nhận được tin nhắn, phía Thẩm Khánh Sơn tựa hồ đã có động tĩnh.
"Mẹ, thân thể không thoải mái thì để bác sĩ Trương đến xem một chút, biết không? Chờ cho thành phố bớt việc, ổn định lại, con sẽ về thăm mẹ."
"Ừm, mẹ biết rồi."
Bà Trang Mi biết đó là công vụ, tự nhiên cũng không thể ngăn cản, nhưng bà ta vẫn không thích Lục Khinh Lan bên cạnh anh, càng nhìn càng không vừa mắt. Nhận thấy ánh mắt bà Trang Mi không hài lòng nhìn mình, Lục Khinh Lan thật sự không biết nên nói gì.
Bữa cơm này, sợ là không ai được ăn thoải mái đi?
Lục Khinh Lan đang suy nghĩ lung tung, cũng không để ý Lăng Vi vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô từ nãy đến giờ.
Không cam lòng, ghen tị, phẫn nộ, đủ loại biểu tình lóe lên trong đáy mắt cô ta, lại cố tình che dấu cực tốt, không để cho người khác nhìn thấy. Nếu để người khác nhìn thấy, cái danh Lăng Vi tiểu thư khuê cát, dịu dàng hào phóng sợ rằng sẽ tan theo mây khói.
Lúc Diệp Đình Thâm đang chuẩn bị đi, Diệp Nhị Tinh bỗng nhiên gọi anh lại:
"Tứ thúc."
"Chuyện gì?" - Diệp Đình Thâm hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, cô cháu gái này chưa bao giờ chủ động gọi mình, càng không thân với mình như Diệp Hạo Vỹ.
"À.. đúng. Con có việc." - Trong lòng Diệp Nhị Tinh nhanh chóng tính toán một chút, ngẩng đầu, "Con muốn qua thành phố A chơi vài ngày, có thể ở lại nhà thúc không?"
Diệp Đình Thâm không cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối:
"Không." Dừng lại một chút, anh kiên nhẫn giải thích qua: "Con ở đó không tiện. Nếu muốn tới, thúc sẽ sắp xếp khách sạn cho con."
"Ồ." - Diệp Nhị Tinh kéo dài giai điệu, hiển nhiên có chút thất vọng. Nhưng không ai biết, kỳ thật trong lòng cô ta cũng không thèm để ý. Ở đâu cũng không sao cả, dù sao, cô ta đã có dự tính riêng.
Diệp Đình Thâm thấy Diệp Nhị Tinh không nói gì, trực tiếp lên xe. Điện thoại di động cũng đổ chuông lên.
Là Tần Tân.
Nhận điện thoại lên, Tần Tân không thể chờ được, đã đi thẳng vào vấn đề.
Mà khuôn mặt Diệp Đình Thâm lập tức trầm xuống!