Diệp Đình Thâm nhanh chóng che chắn cho Lục Khinh Lan, sau đó đứng lên, quay về phía cửa gọi một tiếng:
"Quách thúc thúc."
Trêи mặt anh, nhìn không ra biểu tình gì, nhưng người biết anh, chắc chắn sẽ không nghĩ đơn giản như vậy.
Trò cười, mặc dù bị quấy rầy, nhưng nếu là người thân thiết, tất nhiên sẽ có ý tốt với mình, huống chi lần này lại là..
Diệp hồ ly ơi Diệp hồ ly!
Cụ Quách cũng tự nhiên hiểu rõ. Cố ý nở một nụ cười, muốn biến mình trở nên vô cùng hiền lành tới mức không thể hiền lành hơn:
"Đứa nhỏ này, gặp ta mà vẫn keo kiệt, không chịu cười lấy một cái?"
Nghe vậy, Diệp Đình Thâm phối hợp, mỉm cười thanh nhuận ôn nhã:
"Quách thúc thúc, có việc gì không? Nếu không có việc gì, con muốn dẫn Khinh Lan về nhà trước."
Nói xong, Diệp Đình Thâm liếc mắt sang một bên, rõ ràng nhanh chóng muốn nổi giận với Quách Diệp Lỗi, không nhanh không chậm nói:
"Tiểu Lỗi, công việc trêи tay có phải đã hơi sai sai rồi không?"
Ngụ ý chính là xem ra đã đến lúc để cho cậu làm nhiều việc hơn nữa, dù sao trong thành phố, hiện tại xương khó gặm còn nhiều (ý nói còn nhiều chuyện khó làm ah) .
Ngay từ lúc Diệp Đình Thâm đảo mắt qua, Quách Diệp Lỗi đã rùng mình một cái.
Lúc này dứt khoát yên lặng, vẻ mặt oán niệm, thầm trách gia gia, sao ông lại muốn tới trêu chọc Diệp Đình Thâm làm cái gì? Cuối cùng, người nhận tội không phải là con sao?
Cụ Quách không thèm để ý tới vẻ oán trách của cháu trai, vẫn tràn đầy hứng khởi, muốn cùng Diệp Đình Thâm tán gẫu chuyện nhân sinh thêm một chút:
"Đình Thâm à, cũng không phải Quách thúc thúc đã nói rồi sao, nha đầu Lan Lan từ nhỏ đã được lão Lục nâng như trứng hứng như vàng, che chở trong tay. Con xem xem, vừa rồi còn bị người ta ăn hϊế͙p͙ như vậy, thành dạng gì rồi?"
"Quách gia gia.." - Lục Khinh Lan lúng túng, nũng nịu tiếp lời: "Đâu cần phải khoa trương như vậy! Con cũng không phải là người dễ bị người ta ăn hϊế͙p͙, người nói xem đúng không?"
"Ai nhaaa, nhìn xem nhìn xem. Nha đầu con a! Rõ ràng là đang bênh vực tên nhóc nhà họ Diệp đây mà!"
"Quách gia gia này!.." - Lục Khinh Lan da mặt mỏng, bị nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên. Diệp Đình Thâm sao lại không biết ý tứ trong lời này của cụ Quách, chỉ là anh không muốn nói tiếp.
Thấy thế, cụ Quách bất mãn hừ hừ hai tiếng, mấy đứa nhỏ này, một chút cũng không nể mặt ông!
"Được rồi được rồi! Coi như ông đây thua các con!" - Không kiên nhẫn khoát khoát tay, cụ Quách hung hăng trừng mắt một cái, lúc này mới thu hồi nụ cười, nhắc nhở: "Chuyện vừa rồi, cậu tự có sắp xếp rồi chứ?"
"Còn nữa, đừng nói là ta không nói cậu biết, lúc ta tới đây đã nghe nói mẹ cậu đang vội vàng sắp xếp cho cậu đi xem mắt nhà họ Trương kìa! Bà ấy không chịu để Lan Lan nha đầu làm dâu nhà họ Diệp đâu! Phần này, tính sao đây? Cậu phải tự xử lý cho tốt đi."
Vừa nghe nhắc tới Diệp bá mẫu, nhất thời Lục Khinh Lan hơi khẩn trương, lập tức cắn chặt môi dưới.
Một chút biến hóa nhỏ của cô, Diệp Đình Thâm cũng mẫn cảm cảm giác được, anh liền đem cô ôm vào lòng, tay đặt lên thắt lưng cô, tăng thêm khí lực.
"Khinh Lan, không cần lo lắng! Giao cho anh xử lý, được không?"
"Ừm." – Giọng nói của Diệp Đình Thâm luôn khiến cô cảm thấy được an tâm, Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt yên tĩnh, nhìn anh đầy tin tưởng.
Trong lòng Diệp Đình Thâm khẽ động, khóe miệng cũng nhếch lên, cong cong.
"Được rồi. Lão già này nói tới đây thôi." – Trong lúc không ai để ý đến, cụ Quách gật đầu về phía Quách Diệp Lỗi, ra vẻ hài lòng: "Tiểu Lỗi à, chúng ta về thôi con."
Quách Diệp Lỗi ước gì mình có thể tranh thủ thời gian biến khỏi đây, nghe được câu này, vội vã gật đầu: "Dạ dạ, chúng ta mau đi thôi ông."
"Chúng ta cũng về đi chứ?" – Thấy đám người bọn họ từ từ mất hút, Diệp Đình Thâm ôm Lục Khinh Lan lẫn nữa.
"Được."
Thấy ngón tay anh nhanh chóng thắt dây an toàn cho mình, sau đó không trễ một giây liền khởi động xe chạy vội ra ngoài, Lục Khinh Lan nghi hoặc, hỏi:
"Sao lại vội gấp như vậy? Anh còn có việc giải quyết sao?"
Lục Khinh Lan thề, cô thật sự không biết nên tò mò hỏi một câu, nhưng câu trả lời của lão hồ ly Diệp Đình Thâm này, thật sự khiến cô đỏ mặt. Thấy người bên cạnh nhíu mày như một đứa trẻ, ra vẻ bất mãn:
"Ừm, rất gấp. Trở về để làm tiếp đại sự bị gián đoạn a!"
* * *
Lục Khinh Lan cực kỳ lúng túng, yên lặng quay đầu, không định để ý tới anh nữa.
Nhưng mới quay đầu lại, nhìn thấy trêи cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt mình đỏ kè như máu, sau lưng còn có bộ dáng đắc ý của người kia..
Diệp Đình Thâm mất gần hai mươi phút, ít hơn so với bình thường đã về đến nhà.
"Khinh Lan.." – Anh cẩn thận không đụng vào vết thương của cô, Diệp Đình Thâm ghé vào tai cô, nhẹ giọng: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
Ầm..
Lục Khinh Lan thẹn thùng quay đầu lại, một câu nói cũng không nói ra được.
Khóe miệng nhếch lên, Diệp Đình thâm quyết tâm chơi xấu, càng ra vẻ oan ức, nói:
"Khinh Lan, nói muốn chủ động đi!"
Hồi lâu, cô đỏ mặt không ngừng, im lặng gật đầu.
Nhưng sau đó, Lục Khinh Lan đã hối hận!
* * *
Ngày hôm sau, Lục Khinh Lan đỡ vòng eo đau nhức rời giường, Diệp Đình Thâm đã sớm không còn thấy bóng, nhìn qua thời gian, cũng đã gần trưa rồi.
"Cầm thú!" - Lục Khinh Lan oán hận nghĩ, cô vốn là một người có quy tắc thời gian làm việc và nghỉ ngơi vô cùng rõ ràng, vậy mà bây giờ ah!
Toàn thân vừa đau nhức, vừa ăn bữa trưa Diệp Đình Thâm đã chuẩn bị từ lâu, đúng lúc điện thoại của Thái Tiêu Á cũng gọi tới.
Giọng điệu bá đạo của cô ấy vẫn như trước, không hề khác đi, giọng điệu F. A mở màn:
"Lan Lan, món đồ hàng Mạc Dương đã bị xử lý rồi đó! Hời, em không biết đâu, vẻ mặt của tên đó vừa xám xịt vừa trắng bệch, bà đây muốn hung hăng đi tới cười vào mặt tên đó một trận ah!"
"Đã bị xử lý? Xử lý thế nào?"
"Còn có thể xử lý thế nào nữa?" - Thái Tiêu Á hừ lạnh, lắc lắc mái tóc trêи trán, giọng điệu khinh thường: "Vị trí Chủ biên mà tên đó coi trọng nhất đã tuột khỏi tầm tay. Nghe nói là tự thân Thẩm tổng đích thân ra lệnh. Còn phần sau, có thể được tiếp tục ở lại Kuiyu nữa hay không, vẫn còn thảo luận. Mà Thẩm tiểu thư kia thì luôn làm ầm ĩ lên, toàn bộ văn phòng nhức hết cả đầu, phiền chết được."
"Ồ." - Lục Khinh Lan không muốn đánh giá cái gì, huống chi cũng không biết nói thêm điều gì.
Thái Tiêu Á thì không nghĩ như vậy. Lúc mở miệng, Thái Tiêu Á rõ ràng có chút tức giận:
"Này, Lục Khinh Lan, rốt cuộc em có xem chị là bằng hữu không vậy? Sao chuyện Mạc Dương trộm tác phẩm của em, em không nói cho chị biết chứ? Còn để cho tên đó giẫm đạp mình như vậy nữa? Thật là, nếu trước đó chị biết được, chị đây sẽ xé xác nó ra! Đúng là cái thằng tồi tệ, khốn nạn mà!"
"Ha ha, Tiêu Á." - Lục Khinh Lan xấu hổ cười cười, đơn thuần làm nũng: "Lúc đó, đầu óc em cũng loạn xạ quá, không có nghĩ ra cách này luôn! Mà hiện giờ, không phải tên đó cũng bị xử lý rồi sao? Đừng giận nữa! Với lại, thật sự mà nó, tên kia chỉ cần hít chút thuốc súng của chị thôi, bảo đảm thân xác cũng không còn nguyên vẹn! Đến lúc đó chúng ta cũng bị nổ theo, không tốt chút nào! Chị nhìn xem, hiện tại, đã có người thay chúng ta xử lý tên đó rồi, còn chúng ta cũng không bị tổn thương một cọng lông chân nào! Phải không?"
"Hừ hừ." - Biết lời Lục Khinh Lan không phải không có lý, Thái Tiêu Á chỉ có thể thở dài trong lòng, cho dù hiện tại Mạc Dương bị cách chức thì có sao? Rốt cuộc, vẫn một mình Lục Khinh Lan là người nhận cái không công bằng kia!