Bước đến chỗ Diệp Đình Thâm, áy náy gật đầu:
"Diệp thị trưởng, trước đó Diệp phu nhân đang dự tiệc rượu chỗ tôi. Để xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng nên gánh trách nhiệm."
Nói xong, Tần Tân nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Diệp Đình Thâm, anh liền hắng giọng, đem đầu đuôi mọi chuyện trong buổi tiệc nói ra một lần.
Cuối cùng, Tần Tân ném ra một câu:
"Vị Mạc chủ biên này trộm tác phẩm của Diệp phu nhân, bị vạch trần, còn muốn trả đũa. Vị Thẩm tiểu thư này, lại xuống tay không chút lưu tình, xin hỏi, đây gọi là hiểu lầm sao?"
Tần Tân nói rõ ràng một phen, lời nói lưu loát, phiêu phiêu rót vào tai mỗi người, nhất thời, từng trận thì thầm to nhỏ hướng đến chỗ Thẩm Bội Bội, lại dồn ánh mắt khinh thường lên đám người Mạc Dương cùng Thẩm Bội Bội kia.
"Thẩm tiểu thư, Mạc tiên sinh, là như vậy sao?" - Diệp Đình Thâm từng bước tiếp cận, hôm nay, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
"Tôi.." - Thẩm Bội Bội từng bước lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, "Tôi không có, tôi không có!"
Mắt thấy tình huống đối với Thẩm Bội Bội càng ngày càng bất lợi, Điền Tại Thiên đứng bên cạnh mở miệng:
"Diệp phu nhân, ngài nhìn xem, đều là do Bội Bội nhất thời xúc động! Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho con bé một lần được không? Bỏ qua chuyện này đi, ngài thấy thế nào?"
Nghe vậy, Lục Khinh Lan không thể không nhíu mày. Con người cô, không thích nghe nhất chính là những lời như vậy. Giống như nếu cô không tha thứ cho Thẩm Bội Bội, người sai lại là cô vậy!
Thấy Lục Khinh Lan không nói gì, Điền Tại Thiên cũng không đưa ra được chủ ý khác, vẫn chân thành hướng mũi về phía Lục Khinh Lan không rời:
"Diệp phu nhân, ngài.."
"Điền chủ nhiệm, một câu 'nhất thời xúc động' thì thôi sao?"
"Diệp thị trưởng!" - Mắt thấy bên này không buông lỏng, Điền Tại Thiên toát hết mồ hôi, hết lần này đến lần khác đuối lý, "Diệp thị trưởng, con bé chính là.."
Trong lúc hai bên đang giằng co không xong, phía sau lại có một người bước đến.
"Để ta nói cho, Điền chủ nhiệm. Đúng là vị Thẩm tiểu thư này đã làm sai trước. Cho dù muốn tha thứ, cũng phải thành khẩn xin lỗi, tự mình biết hối cải chứ? Nếu là ta đây, ta cũng muốn nghe câu xin lỗi trước, rồi mới giải quyết hậu quả thế nào a!"
"Quách gia gia!" - Lục Khinh Lan kinh hô.
"Aizz!" – Ông cụ Quách cười gật đầu, "Đã lâu không gặp ah, Lan Lan nha đầu ta nhớ con muốn chết! Nếu không phải lần này ta đến thăm thằng cháu Tiểu Lỗi, chắc cũng không gặp được con!"
"Cụ Quách, các người.." – Điền Tại Thiên lượn một vòng suy nghĩ, sau đó nghẹn họng, "Các người quen nhau sao?"
"Ờ." – Cụ Quách gật đầu, ánh mắt uy nghiêm nhìn Điền Tại Thiên, sau đó đợi Điền Tại Thiên mất hẳn phòng vệ, quăng cho ông ta thêm một trái bom: "Đây là cháu ngoại bảo bối của lão Lục, bằng hữu chí cốt của ta mà."
Điền Tại Thiên suýt chút lảo đảo: "Nhà họ Lục ở thành phố B sao?"
Cụ Quách có chút mất kiên nhẫn: "Cảm thấy ở thành phố B có mấy nhà họ Lục hả?"
Điền Tại Thiên mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng không ngừng đánh trống. Ông ta không ngờ, người phụ nữ trước mặt còn có thêm thân phận này!
Theo lời đồn đại, Lục lão gia của nhà họ Lục ở thành phố B rất nghiêm khắc, lỡ như.. Điền Tại Thiên không dám nghĩ tiếp, vội vàng dùng sức kéo một cái:
"Bội Bội, mau tới xin lỗi!"
Thẩm Bội Bội sợ hãi chưa hết, giọng nói run rẩy, lí nhí nói: "Thật.. thật xin lỗi.."
"Như vậy mới đúng chứ!" – Cụ Quách cố ý làm người hòa giải, giả vờ tăng thêm giọng điệu, "Điền chủ nhiệm, còn không mau đưa Thẩm tiểu thư trở về? Xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ nên quản giáo lại tốt một chút đi!"
"Vâng vâng vâng!" – Điền Tại Thiên ước gì mình có thể nhanh một chút.
Không lâu sau, sảnh khách sạn được khôi phục lại hình ảnh trước đó.
Diệp Đình Thâm ôm Lục Khinh Lan, đi thẳng về phía cửa. Lục Khinh Lan giật mình, nhanh chóng đỏ mặt:
"Aizzz, Đình Thâm, thả em xuống đi, em tự đi được! Đình Thâm!"
"Ngoan nào, chúng ta đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện làm gì?"
Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ cười:
"Băng bó đàng hoàng, vừa rồi chỉ là khử trùng sơ qua thôi."
Nếu nhìn kỹ một chút, tuyệt đối có thể nhìn thấy sự lo lắng trong đáy mắt anh, Lục Khinh Lan tất nhiên cũng thấy được, nên không phản bác nữa.
* * *
Bệnh viện.
"Đình Thâm, em không cần tiêm đâu.." - Lục Khinh Lan nhìn thấy ống tiêm, ngũ quan đều nhăn nheo một cục, đáng thương, làm nũng với người bên cạnh, "Không phải đã gắp hết mảnh vỡ ra rồi sao? Không cần tiêm đâu!"
Từ nhỏ đến lớn, Lục Khinh Lan sợ nhất chính là tiêm thuốc, mũi kim chích vào, giống như mạng cô sắp bị đoạt vậy. Diệp Đình Thâm cưng chiều, sờ sờ đầu cô, ôn nhu dỗ dành:
"Ngoan nào! Đây là mũi chống viêm, sẽ không đau đâu!"
"Không cần, không cần đâu!" - Lục Khinh Lan chắc chắn không sập bẫy, mặc kệ anh dỗ dành thế nào, cũng không chịu đưa tay ra.
Thấy vậy, Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ lắc đầu. Lục Khinh Lan đắc ý cười.
Không ngờ, anh nắm lấy tay không bị thương của cô, đè chặt, sau đó nhanh chóng ra hiệu cho y tá đang đứng bên cạnh: "Tiêm đi."
Y tá sững sờ nhìn hai người, cho đến khi thấy Diệp Đình Thâm nhíu mày, mới mở miệng phản ứng: "À, được được."
"Ưm.." - Ngũ quan của Lục Khinh Lan lập tức co rúm lại.
Tiêm xong, cô nằm sấp trêи bàn, thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
"Khinh Lan, Khinh Lan?" Diệp Đình Thâm buồn cười, đỡ cô dậy: "Giận sao?"
Lúc này Lục Khinh Lan mới trừng mắt nhìn anh, mang theo chút ủy khuất, trẻ con đáp:
"Hừ! Diệp Đình Thâm! Anh thật ngang ngược!"
Không ngờ, Diệp Đình Thâm bật cười thành tiếng.
"Anh còn cười nữa!"
"Được rồi, được rồi! Không cười. Anh không cười nữa." – Kéo tay cô, Diệp Đình Thâm nín cười, hỏi: "Anh xin lỗi! Còn đau không?"
Biết đang nói cái gì, Lục Khinh Lan bĩu môi, cười khẽ:
"Còn không phải lỗi của anh sao."
Nói xong, cô đột nhiên nâng mặt Diệp Đình Thâm lên, kiêu ngạo tuyên bố:
"Tiểu thúc thúc, vừa rồi anh thật sự đẹp trai kinh khủng a~!"
"Thật sao?"
"Tất nhiên!" - Lục Khinh Lan nặng nề gật đầu, sợ anh không tin, còn nịnh thêm vài câu:
"Tiểu thúc thúc của em thật là soái, hết sẩy!"
Diệp Đình Thâm bị bộ dáng của cô chọc đến buồn cười, cưng chiều nhéo nhéo mũi cô:
"Em đó!"
Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, có chút bất mãn: "Sao chứ? Những gì em nói đều là sự thật mà!"
"Được được được. Tạ ơn Khinh Lan đã khen ngợi!" – Diệp Đình Thâm thích nhất là bộ dáng này của cô, trong lòng anh lập tức buông lỏng mấy phần.
Lục Khinh Lan nhìn anh, ánh mắt mang đầy thâm tình cùng, sủng nịnh cưng chiều của anh, giống như sắp dìm chết mình trong đó. Nhìn xong, cô muốn hôn một cái.
Mà thực tế, đôi bàn tay nhỏ bé của cô ôm mặt anh, hôn lên, cảm giác hạnh phúc tự nhiên xông tới. Diệp Đình Thâm cũng không ngoại lệ, thoải mái cười một tiếng, lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Đúng lúc này, âm thanh cánh cửa lại 'cạch cạch' vang lên.