Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 116: Tự làm tự chịu




Đem điện thoại đổi sang tai bên này, Thái Tiêu Á hỏi:

"Phải rồi, kế hoạch tiếp theo của em thì sao? Chuyện Mạc Dương cũng đã được giải quyết, em có định trở về hay không?"

"Tiếp theo ấy à?" – Lục Khinh Lan cắn cắn mội, ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng cười nói: "Trở về chắc chắn là không rồi! Dự định trước mắt chị cũng thấy đó, Thuỵ Thượng Chi Vận, tạp chí Thuỵ Thượng. Em muốn cố gắng làm việc này thật tốt. Dù sao cũng là mộng tưởng một thời. Sau đó thì sao, phải nghỉ ngơi một thời gian đã."

Thái Tiêu Á cũng không có quá nhiều ý muốn, biết rõ Lục Khinh Lan luôn có ước mơ có theo đuổi:

"Ừm, vậy cầu mong em sớm thành công. Là bằng hữu của em, chị luôn ủng hộ em!"

"Được, em biết rồi, cảm ơn chị, Tiêu Á!"

"Ừm! Hừ, cảm ơn suông thôi chị đây không nhận đâu nha! Dù sao hôm nào cũng phải mời chị đay dùng cơm một bữa chứ nhỉ? Yêu cầu của chị cũng không cao cấp gì, ở Shangri-La là được!"

Lục Khinh Lan ôm miệng cười:

"Biết rồi, em nhớ rồi! Đồ ham ăn!"

"Em mới là đồ ham ăn đó! Dám hỗn láo với người lớn, chém!"

"Ha ha."

Sau đó, hai người đem chuyện sinh hoạt nói qua một chút, hẹn vài ngày sau cùng nhau uống trà, liền cúp điện thoại. Buông điện thoại xuống, Lục Khinh Lan không nghĩ nhiều, tất cả đều là do Mạc Dương tự làm tự chịu, cô chỉ cần biết kết quả là được rồi, những thứ khác, sớm đã không còn liên quan đến cô.

Dù sao, con người không thể bị ràng buộc mãi bởi nhiều chuyện trong quá khứ, vì hiện tại, còn có rất nhiều người khác đang chờ đợi mình.

Thời gian cho vòng đấu bán kết cũng không còn nhiều, sắp xếp mọi thứ xong, Lục Khinh Lan ngồi xuống máy tính, muốn đem tác phẩm dự thi bán kết hoàn thiện thêm một chút.

Không nghĩ tới, vừa lướt web một tí, khắp cộng đồng mạng đều trải dày tin tức tiệc rượu tối qua ở Thuỵ Thượng!

Nói đúng hơn là chuyện Tần Tân vạch trần tác phẩm ăn trộm của Mạc Dương để được ngồi lên vị trí chủ biên của Kuiyu.

Tuy Kuiyu còn kém Thuỵ Thượng khá xa, nhưng ít nhiều cũng là tạp chí đứng nhất nhì trong thành phố A. Lần này xảy ra chuyện như vậy, sao lại không bị chấn động được?

Ngoài ra, chuyện Mạc Dương là bạn trai của Thẩm Bội Bội cũng bị phơi bày triệt để.

Thậm chí còn có bộ phận truyền thông chỉ ra Thẩm Bội Bội là tiểu tam, trà xanh, phá hoại hạnh phúc của người khác, hơn nữa còn có bài báo liên quan đến chuyện tối hôm qua cô ta ra tay động thủ ở đại sảnh tổ chức tiệc của Thụy Thượng.

Thật vất vả mới có thể giữ được hình tượng, vậy mà trong một khắc, Thẩm Bội Bội lại bị rơi xuống vực sâu thêm lần nữa. Ngay cả mấy nhà sản xuất phim truyền hình cũng đang đàm phán, ai cũng bày tỏ muốn đổi vai của Thẩm Bội Bội.

Quan trọng hơn, các phương tiện truyền thông dường như đều quay qua cắn chặt Thẩm Bội Bội. Dùng cụm từ 'sứt đầu mẻ trán' để hình dung cô ta lúc này là phù hợp nhất.

Lục Khinh Lan biết, đây có lẽ là "công lao" của tiểu thúc thúc nhà cô.

Nhưng mà, cô cũng sẽ không cảm thấy Thẩm Bội Bội đáng thương. Đối với Thẩm Bội Bội mà nói, lòng trắc ẩn thương xót cũng không cần bố thí.

Tùy ý lướt lướt một chút, Lục Khinh Lan quyết định dừng lại, bình tĩnh tâm tình để từ từ hoàn thiện tác phẩm của mình.

* * *

Cùng lúc đó, tại nhà họ Thẩm.

"Mày muốn chọc tức chết cha mà!" – Một tay chắp sau lưng, một tay chỉ vào Thẩm Bội Bội, Thẩm Khánh Sơn tức giận đi tới đi lui trong thư phòng, "Cha trở thành trò đùa bị người khác cười chê rồi, mày biết không? Thật không yên phận mà!"

"Cha!" – Thẩm Bội Bội uỷ khuất, nước mắt muốn rơi xuống: "Bây giờ cha mắng con thì có lợi ích gì chứ? Cha, cha mau nghĩ cách đi!"

"Giờ mày mới biết người cha này sao?" - Thẩm Khánh Sơn hận sắt không thể rèn thành thép, những lời tức giận liên tục nổi lên:

"Con ơi là con, trước kia chẳng phải cha đã dặn mày, tuyệt đối không được chọc đến Lục Khinh Lan sao? Sao mày không chịu nghe? Bây giờ hay rồi! Người ta còn là phu nhân của thị trưởng, lại là con cháu ba đời căn chính miêu hồng* nhà họ Lục kìa! Mày nói xem, cha phải làm sao?"

(*Nguyên văn là根正苗红 – căn chính miêu hồng: Ý nói xuất thân gia đình tốt. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chân chính hay không chân chính".

"Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như: Công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ.. được cho rằng con cháu của những gia đình này nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng.

"Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ", không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ)

Nói xong, Thẩm Khánh Sơn còn chỉ vào tờ báo trêи bàn:

"Mày tự mình xem đi! Tin tức đăng rộng khắp nơi đều toàn nói về mày với Mạc Dương kia! Cha đã sớm nói với mày rồi, không được ở cạnh thằng đó nữa! Hiện tại thì sao? Hay ho quá rồi! Mặt mũi không còn, bị ném hẳn về nhà. Cha còn mặt mũi nào đi ra ngoài xã giao đây? Mày có biết có bao nhiêu người đang đợi cười nhạo nhà chúng ta hay không hả?"

Lồng ngực phập phồng vài cái, Thẩm Khánh Sơn bị tức giận, đau đớn từng hồi:

"Diệp Đình Thâm thì chờ đợi, cố gắng nắm cho được nhược điểm của cha. Còn mày tốt rồi! Hết lần này tới lần khác phơi ra!"

Nghĩ đến động thái gần đây của Diệp Đình Thâm, cùng với những lời Điền Tại Thiên nói tối hôm qua khi đưa Thẩm Bội Bội về, Thẩm Khánh Sơn quả thực bó tay toàn tập:

"Bắt đầu từ hôm nay, mày không được bước ra khỏi cửa nửa bước!"

"Không lẽ cha mặc kệ con gái mình bị tiện nhân kia ức hϊế͙p͙ sao?" – Thẩm Bội Bội vừa nói vừa khóc ầm lên, ào ào tức giận, hướng về Thẩm Khánh Sơn rống lên: "Cha sợ con chọc tới Diệp Đình Thâm! Sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của cha thì có! Được! Được! Cha không chịu giúp con thì thôi, con sẽ tự mình nghĩ cách."

Nói xong, Thẩm Bội Bội không chờ đợi nữa, xoay người chạy ra ngoài, mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng đi theo. Bỏ lại Thẩm Khánh Sơn tức giận đứng đó.

Một cước đạp cửa phòng mình, "ầm" một tiếng, đóng lại. Thẩm Bội Bội tự giam mình trong phòng, cầm điện thoại lên, bấm gọi một dãy số.