Trêи mặt Diệp Đình Thâm sớm đã không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ thấy xung quanh anh toát ra một loại khí lực áp chế đến cực điểm, thanh âm trầm thấp càng thêm dọa người:
"Thẩm tiểu thư, phu nhân nhà tôi rốt cuộc đã làm chuyện gì, để cô ra tay quá đáng như vậy, mời cô nói rõ ràng cho!"
Phu nhân?
Nghe xong câu này, Thẩm Bội Bội đột nhiên ngẩng đầu lên, không tưởng tượng nổi nhìn người trước mắt. Chạy tới chỗ Mạc Dương, dừng bước.
Lục Khinh Lan đã kết hôn? Với người đàn ông này sao?
Mà đám người đi theo phía sau anh cũng biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau, giống như đang dùng ánh mắt tự hỏi, Diệp thị trưởng đã kết hôn ư, sao không nghe nói vậy? Có thật vậy không?
Đem những động tác nhỏ kia rơi vào mắt, Diệp Đình Thâm dứt khoát tiến lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Bội Bội:
"Thẩm tiểu thư, mong cô giải thích cho rõ ràng!"
Mặc dù trêи mặt Diệp Đình Thâm không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, Thẩm Bội Bội cảm thấy sợ hãi vô cùng, đầu rụt lại, thân thể cũng nhịn không được run lên.
"Bội Bội!" - Mạc Dương lập tức đi tới, nắm lấy tay cô ta, sau đó quay đầu, can đảm đối diện với ánh mắt Diệp Đình Thâm, mở miệng nói nhảm: "Bội Bội chỉ là nhất thời tự mình phòng vệ thôi! Là Lục Khinh Lan sai trước. Trong đại sảnh, có rất nhiều người nhìn thấy! Anh đừng ngậm máu phun người!"
Anh là chồng của Lục Khinh Lan thì sao? Bất quá cũng chỉ là nói suông trước công chúng mà thôi! Dám chọc vào nhà họ Thẩm hay không?
Diệp Đình Thâm sao có thể nhìn không ra tâm tư nhỏ bé kia của Mạc Dương?
Ngay lập tức cười lạnh: "Hừ!"
"Anh hừ cái gì?" - Mạc Dương chán ghét biểu tình của người trước mắt, bộ dáng cao cao tại thượng, quả thực giống hệt Lục Khinh Lan: "Có tôi ở đây, anh đừng hòng bắt nạt Bội Bội! Tôi.."
Chẳng qua, Mạc Dương còn chưa nói xong, đã bị người phía sau cắt ngang:
"Câm miệng!" Điền Tại Thiên vội vàng chạy lên phía trước, túm lấy Mạc Dương, hận sắt không rèn được thành thép, lên tiếng: "Sao cậu có thể nói chuyện kiểu đó với Diệp thị trưởng?"
Cái gì.. Cái gì, cái gì?
Diệp thị trưởng?
Sao lại có thể?
Mạc Dương đột nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ. Thẩm Bội Bội so với cậu ta cũng không có gì tốt hơn, khϊế͙p͙ sợ lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lục Khinh Lan khốn khϊế͙p͙ lại là phu nhân của thị trưởng?
Tại sao có thể như vậy? Sao lại thế?
Điền Tại Thiên nhìn thấy vẻ mặt của hai người, trong lòng thật sự vừa tức vừa nóng. Thẩm Khánh Sơn hôm nay không đến dự tiệc, thiên kim của của ông ta đang gây họa, còn không phải bắt mình đến hốt shit! Bằng không, sau này mình cũng đừng hòng có trái tốt mà ăn! Chuyện này là sao ah! Thật là bực mình!
Liếc mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Diệp Đình Thâm, Điền Tại Thiên hồi hộp không thôi. Mặc dù trong lòng không thoải mái, Điền Tại Thiên cũng ráng kiên trì cười nói:
"Diệp thị trưởng, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, ngài đừng để ý! Theo tôi thấy, mọi chuyện chắc là hiểu lầm thôi. Bọn họ còn trẻ mà, cãi nhau là chuyện thường. Chắc cũng là biểu hiện tình cảm tốt nên mới như vậy, nên ngài xem chuyện này.."
"Hiểu lầm?" - Diệp Đình Thâm nhíu mày, không cảm xúc, hỏi ngược lại: "Nếu như hôm nay, đổi thành lệnh thiên kim của ông bị thương thì sao? Có phải là một chuyện hiểu lầm không? Hiểu lầm lại có thể gây ra chấn thương như vậy sao?"
Điền Tại Thiên lập tức bị nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ có thể kéo cánh tay Thẩm Bội Bội, ý bảo cô ta cúi đầu nhận sai, đem việc này nhanh chóng bỏ qua trước, mặt mũi nhất thời cũng không cần giữ làm gì.
Dù sao, đoàn người bọn họ vừa đi tới đại sảnh, liền thấy Thẩm Bội Bội cùng Lục Khinh Lan đang tranh chấp, Thẩm Bội Bội lại xông lên đẩy người kia một cái, chuyện đó cũng nhiều hơn hai con mắt đều thấy rõ ràng. Muốn nói giúp cũng không được mà.
Ngay khi bên này đang giằng co không xông, Cố Lăng Tu xách hộp thuốc chạy về:
"Tứ ca, thuốc, thuốc đây.." Diệp Đình Thâm không nói hai lời, cầm lấy hộp thuốc, ôm Lục Khinh Lan ngồi xuống sofa, giọng điệu ôn nhu: "Khinh Lan, chúng ta sát khuẩn trước, được không?"
Nói xong, anh thành thạo mở hộp thuốc, lấy nước khử trùng ra.
"Axx!" - Trong nháy mắt, nước sát khuẩn tiếp xúc với da, Lục Khinh Lan nhịn không được hít một hơi lạnh, có chút đau.
"Anh sẽ nhẹ tay lại." – Thấy cô nhíu mày, trong lòng Diệp Đình Thâm càng thêm phẫn nộ. Đối với những người khác, Thẩm Bội Bội, Mạc Dương, còn có bọn người Điền Tại Thiên, đều bị anh gạt sang một bên.
Điền Tại Thiên cực kỳ xấu hổ, cảm thấy mặt mình như không cũng bị vứt đi hết. Bất quá, điều khiến ông ta không xuống nước được, chính là thái độ của Diệp Đình Thâm!
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Điền Tại Thiên tức giận muốn đem hai tên trẻ trâu ngạo mạn bên cạnh đi róc xương róc thịt.
Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác muốn chọc Diệp Đình Thâm!
"Điền thúc thúc, con, con.." - Rốt cục Thẩm Bội Bội phản ứng lại, bản thân vô cùng sợ hãi, nhất là cổ khí lạnh lẽo toát ra trêи người Diệp Đình Thâm: "Điền thúc thúc, thúc.. giúp con với!"
Thẩm Bội Bội sợ hãi, một tay nắm lấy cánh tay Điền Tại Thiên, năn nỉ: "Điền thúc thúc! Mau giúp con với! Nếu không, tìm cha con cũng được! Đúng rồi, tìm cha con!"
Chợt nhớ đến cha, Thẩm Bội Bội bối rối tìm điện thoại di động khắp nơi.
Phải, phải rồi!
Một câu như đánh thức người trong mộng bừng tỉnh! Nếu đem Thẩm Khánh Sơn ra, hẳn là có thể giải quyết được nhiều! Thị trưởng thì có sao? Không lẽ không nể mặt mũi của Thẩm Khánh Sơn – Thẩm cục trưởng? Dù sao, sau lưng họ cũng còn có Lâm bí thư chống lưng!
Nghĩ vậy, Điền Tại Thiên như được tiếp thêm năng lượng nói:
"Diệp thị trưởng, nếu không thì như vậy đi, nể mặt Thẩm cục trưởng, chúng ta cho qua chuyện này được không? Ngài xem đi, Diệp phu nhân cũng cần sớm đến bệnh viện kiểm tra đó.."
"Thẩm cục trưởng?" - Diệp Đình Thâm không chút khách khí, cắt ngang lời nói của ông ta, giả vờ hồ đồ, "Điền chủ nhiệm, chuyện này liên quan gì tới Thẩm cục trưởng?"
Điền Tại Thiên hơi sững người, tưởng rằng Diệp Đình Thâm thật sự không biết, có chút đắc ý, nói: "Bội Bội là dạ minh châu quý báu của Thẩm cục trưởng, là con gái bảo bối nhất của Thẩm cục trưởng! Thành phố A, ai cũng biết chuyện đó hết! Cho nên a, ngài xem xem, chuyện này.."
Diệp Đình Thâm lần thứ hai cắt ngang, vẻ mặt nghiêm túc:
"Vẫn nghe nói thiên kim của Thẩm cục trưởng là người tri thư đạt lý, thấu hiểu tri thức lễ nghĩa! Tại sao hôm nay, trước mặt bao nhiêu người lại bừa bãi độc ác, ra tay làm tổn thương phu nhân của tôi? Điền chủ nhiệm, ông đừng bêu xấu danh tiếng của Thẩm cục trưởng."
Diệp Đình Thâm nói đâu ra đấy, một mực vì cân nhắc bảo vệ danh dự cho Thẩm Khánh Sơn, lập tức làm cho Điền Tại Thiên câm như hến. Mà giây phút sau, Diệp Đình Thâm lại nhìn về phía Thẩm Bội Bội, không tức giận nhưng nghiêm giọng, nói:
"Thẩm tiểu thư, chuyện cô tổn thương phu nhân của tôi, rốt cuộc giải thích thế nào?"
"Tôi, tôi.." – Hai chân Thẩm Bội Bội run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, làm sao còn nói được.
"Nếu Thẩm tiểu thư nói không nên lời, vậy để tôi nói. Mọi người nghe xem có đúng là hiểu lầm hay không!" - Một đạo thanh âm không chút cảm xúc vang lên, Tần Tân vốn nên có mặt tại tiệc rượu, bỗng nhiên đi tới.