Phiên ngoại 2: Giấc mơ của Thẩm Kỳ.
Đã hai năm kể từ khi ta thành hôn với Thanh Yến.
Trong hai năm này, nàng ấy đã giúp ta rất nhiều việc.
Đối nội, mọi việc trong hậu cung đều được lo liệu rõ ràng.
Đối ngoại, trong tình hình quốc khố thiếu hụt, nàng ấy giảm bớt chi phí hậu cung, đồng thời tự bỏ tiền túi,lấy danh nghĩa của triều đình, bắt đầu thành lập rất nhiều trường học, để con cái nhà nghèo cũng có thể học tập, có cơ hội thi cử.
Chuyện triều chính, bất cứ khi nào ta cần, nàng ấy đều sẽ tận lực giúp đỡ.
Năm thứ hai sau khi lên ngôi, ta đã nghĩ đến việc giải trừ quân lính.
Bởi lẽ hiện tại ít chiến loạn, việc duy trì một đội quân lớn như vậy là quá tốn kém.
Không ngoài dự liệu, các võ tướng đều không đồng ý. Chỉ vì chuyện này, họ cãi nhau hơn một tháng trời, suýt chút nữa đã xảy ra xô xát với các quan văn trên đại điện.
Trong lúc ta đang đau đầu, chính Thanh Yến là người đứng ra, lấy danh phận là người Quý gia, thuyết phục các võ tướng, kể chi tiết những lợi ích của nước và dân sau khi giải trừ quân lính. Dưới góc độ của một người lính, nàng ấy đã đích thân họp bàn với Hộ Bộ, lấy ra phương án hợp lý trợ cấp cho binh sĩ sau khi giải ngũ. Vậy mới có thể khiến các tướng sĩ không chút oán than phối hợp nghe lệnh, tránh khỏi một trận bạo loạn.
Triều đường trên dưới, thậm chí cả bách tính đều hết lời khen ngợi nàng.
Chỉ là……
Nàng ấy vẫn luôn làm hết trách nhiệm một vị hoàng hậu.
Nhưng chưa bao giờ muốn làm thê tử của ta.
Dù ta có yêu thương hay chiều chuộng nàng ấy đến đâu, nàng ấy cũng không bao giờ vi phạm quy tắc chứ đừng nói đến được sủng mà kiêu.
Ta nghĩ về lời hứa với nàng ấy trong ngày đại hôn, sẽ cùng nàng ấy từ từ làm mọi chuyện, không ép buộc nàng ấy.
Ta cũng có đủ kiên nhẫn và tự tin.
Hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì năm năm. Ta không tin nàng ấy sẽ vĩnh viễn không có tình cảm với ta.
Thật ra hai năm nay nàng ấy cũng trở nên thoải mái hơn so với lúc mới vào cung, thỉnh thoảng còn giở trò trêu chọc ta.
Khoảng thời gian trước, thái y chuẩn ra được hỉ mạch, nàng ấy rất vui, ánh mắt khi nhìn ta cũng dịu dàng hơn.
Ta tin bình minh chiến thắng đang chờ đợi ta ở phía trước!
Nhưng chưa kịp đắc ý bao lâu thì nàng ấy đã bất ngờ tạt một gáo nước lạnh vào lên người ta.
Không, đó là nước đá.
“Bệ hạ đăng cơ đã hai năm, còn chưa tiến hành chọn thê thiếp, hiện tại ta đang mang thai, không thể hầu hạ bệ hạ được. Hậu cung lại vắng vẻ không ra làm sao, không có lợi cho việc nối dõi hoàng thất. Ta đã ban chỉ dụ cho Lễ Bộ chuẩn bị cuộc tuyển chọn."
Nàng ấy mỉm cười và nghiêm túc thảo luận với ta.
Ta cảm thấy như mình sắp tức ch.ết.
Cả trái tim như rơi xuống vực thẳm.
Ai cũng nói phụ nữ mang thai là người nhạy cảm và hay ghen tuông nhất, nhưng nàng ấy lại rất rộng lượng khi lấy đó làm cái cớ, đem ta trao cho người khác.
Có lẽ nàng ấy muốn ta lần lượt có con với những nữ tử khác. Làm như vậy, những đứa trẻ mà nàng ấy sinh ra sẽ không phải giao cho ta nữa.
Ta tức giận đến mức ở lại Cần Chính điện nửa tháng.
Trong hai năm qua, dù bận việc triều chính đến đâu, ta cũng sẽ đến cung điện của nàng để nghỉ ngơi. Dù không tình cảm thì vẫn tồn tại thói quen đó. Ta đột nhiên không tới đó nữa, nàng ấy sẽ thấy không quen, sau khi trằn trọc, nói không chừng, nàng ấy sẽ nhận ra tầm quan trọng của ta!
Nàng ấy nhận ra tầm quan trọng của ta, liệu nàng ấy có còn nỡ lòng đẩy ta đến với người khác không? Nhất định là không nỡ rồi!
Nhưng……
Đã vài ngày rồi mà nàng ấy chẳng chút phản ứng.
Lý Cát An đi thăm dò, thị nữ bên cạnh nàng ấy nói, mấy ngày nay hoàng hậu ngủ rất ngon. Ban ngày cũng rất tràn đầy năng lượng, mỗi ngày đều đi dạo ở Ngự Hoa Viên.
Ồ, hóa ra người trằn trọc không thể ngủ chỉ có mình ta.
Tức quá, tức quá đi, tức ch.ết ta mất!
Phản ứng ta mong muốn không xảy ra, lại còn phải nghĩ thêm cái cớ vờ như không xảy ra chuyện gì để trở về.
Trên thế gian này còn vị hoàng đế nào hèn mọn hơn ta không?
Ta đang nghiêm túc nghĩ cớ thì Lý Cát An đột nhiên vội vàng đến báo.
"Ngũ công chúa chạm mặt với hoàng hậu nương nương ở Ngự Hoa Viên."
Lòng ta như lửa đốt, chẳng kịp nghĩ gì thêm mà xông thẳng tới Ngự Hoa Viên.
May mắn, không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Thanh Yến học võ nghệ rất tốt, dù đang mang thai nhưng vẫn nhanh nhẹn hơn Vĩnh An. Khi ta đến, nàng đã sai người bắt được Vĩnh An.
Vĩnh An như phát đ.iên, giận dữ hét lên:
"Đồ yêu nữ! Ngươi đáng lẽ nên ch.ết từ lâu rồi, ngươi đã dùng loại yêu thuật gì để sống lại? Hại mẫu hậu rồi hại cả ta, tiện nhân!"
Nhìn thấy ta, đôi mắt Vĩnh An đột nhiên sáng lên:
"Hoàng huynh! Huynh mau ban ch.ết cho nàng ta!Huynh đáng lẽ nên ban ch.ết cho nàng ta!"
Ta ra lệnh cho người bịt miệng muội ấy lại:
“Ngũ công chúa phát đ.iên rồi, mau đem về cung nhốt lại, canh gác nghiêm ngặt.”
Vĩnh An đ.iên loạn vùng vẫy.
Ta không quan tâm muội ấy, quay người lại ôm Thanh Yến, lúc này mới cảm thấy trái tim vốn đang treo ngược cuối cùng cũng đã ổn định lại.
Sắc mặt của Thanh Yến trông rất tệ, ta nhanh chóng bế nàng ấy về tẩm cung.
Nàng ấy có vẻ bị doạ, sợ hãi đến mức im lặng rất lâu. Mãi mới có thể ngủ được, vậy mà vẫn cau mày, trông vô cùng bất an.
Ta ôm lấy nàng ấy, lòng nặng trĩu.
Mơ mơ màng màng, ta cũng ngủ thiếp đi.
Ta nằm mơ.
Cảnh trong mơ là kinh thành mười năm trước, Vĩnh An ở cổng Thái Học Viện làm khó dễ Thanh Yến lúc nàng vừa được phong hiệu Trấn quốc công chúa.
Ta như một linh hồn lang thang, phiêu bạt trong giấc mơ, có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện nhưng lại không cách nào tham gia vào.
Ta nhìn thấy Thanh Yến, Vĩnh An, Hoài Cẩm... và cả bản thân ta.
Thanh Yến trong giấc mơ không thông minh lắm, thường xuyên bị Vĩnh An trêu chọc, nhưng lại không biết cách phản kháng.
Thanh Yến trong giấc mơ là người khiến người khác phải hô hào đánh gi.ết, nàng ấy mang đầy tiếng xấu, suốt ngày lo lắng bất an, chỉ có thể giả vờ ra vẻ độc đoán, mới có thể khiến bản thân có chút uy quyền.
Trong giấc mơ, nàng ấy luôn đi theo ta, gọi ta là Thái tử ca ca.
Ta tuy có đáp lại nhưng vẫn luôn lặng lẽ tránh xa nàng ấy.
Ta quen thuộc với vẻ mặt của mình trong giấc mơ, đó là vẻ mặt chán ghét sau khi nhìn thấy một kẻ ngốc.
Ta thật sự có ghét người ngu ngốc.
Nhìn người khác làm điều ngu ngốc khiến ta vô cùng khó chịu.
Trong mơ, có lẽ ta cảm thấy Thanh Yến vụng về và ngốc nghếch nên không muốn tiếp xúc nhiều với nàng ấy, càng chẳng muốn chủ động quan tâm đến tình cảnh của nàng.
Ta lửng lơ phiêu theo mộng đến cạnh bản thân lúc đó, muốn mắng mình tỉnh táo lại, nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng nói của ta.
Trong giấc mơ, chúng ta từng ngày từng ngày trưởng thành, Thanh Yến phải âm thầm chịu biết bao nhiêu bất công dưới tay Vĩnh An. Vĩnh An lợi dụng sự dung túng của kế hoàng hậu, không chút kiêng dè mà bắt nạt Thanh Yến. Người bên cạnh nàng ấy đều là do kế hoàng hậu sắp xếp, không có một ai thật lòng đối tốt với nàng ấy, cũng không có ai bảo vệ nàng cả.
Ta nghe thấy nàng ấy tự nhủ với bản thân rằng sau khi trở thành Thái tử phi, sẽ không có ai dám bắt nạt nàng ấy nữa.
Tim ta đau nhói, không nhịn được mà lao tới ôm nàng ấy, nhưng lại xuyên qua cơ thể nàng.
Nàng ấy quá khát vọng được bảo vệ nên mới dễ dàng bị Vĩnh An thành công xúi giục. Trong bữa tiệc ngắm hoa nàng đã hạ thuốc tiêu chảy cho những cao môn quý nữ kia, mong muốn bọn thất lễ trước mặt ta.
Nhưng nàng ấy đã thất bại, bị Vĩnh An vạch mặt, những món ăn bị hạ thuốc được đem đi kiểm tra, quả nhiên bên trong có độc.
Trong quá trình đó, con gái thừa tướng vô tình bị ngộ thương, vị cô nương đó suýt chút nữa thì không thể cứu sống.
Nàng ấy gánh trên mình tội danh hạ độc các quý nữ, triều đình rất tức giận, thỉnh cầu đem xử t.ử nàng ấy.
Phụ hoàng tưởng nhớ ân tình của Quý gia, cuối cùng không đành lòng, lấy lý do không có ai mất mạng nên chỉ trừng phạt nghiêm khắc, giữ lại được tính mạng của nàng ấy.
Cho đến khi ta đăng cơ trong giấc mộng, muốn thực hiện chính sách giải trừ quân dự bị, văn thần võ tướng xảy ra tranh chấp, chuyện của nàng cũng vì thế lại bị khơi dậy, trở thành thanh đao tốt nhất để ta trấn áp tinh thần các võ tướng.
Hơn nữa, danh tiếng của nàng cũng đã tệ đến thế. Ch.ết rồi, cũng coi như bảo toàn được mặt mũi của Quý gia.
Vì vậy, ta không chút do dự ban ch.ết cho nàng ấy.
Khoảnh khắc bị ép uống ly rượu độc, trong mắt nàng ấy tràn đầy sợ hãi, không cam tâm và tuyệt vọng.
Ta đau lòng đến mức gần như nghẹt thở, biết rõ đó chỉ là mơ nhưng ta vẫn không nhịn được lao vào hất rượu đi, nhưng vô ích.
Chỉ có thể giương mắt nhìn nàng ấy hai mắt mở to, dần dần tắt hơi thở.
Ta tỉnh dậy thở hổn hển.
Cho đến khi nhìn thấy Thanh Yến đang ngủ yên bình bên cạnh, lòng ta mới bình tĩnh lại.
Giấc mơ này quá chân thực, tựa như đã từng xảy ra trước đây.
Nghĩ đến những lời nói điên rồ của Vĩnh An, một ý nghĩ khó tin chợt nảy ra trong đầu ta.
Cảnh tượng trong giấc mơ, liệu có phải là những chuyện mà Thanh Yến đã từng trải qua?
Ta đích thân đến cung điện của Vĩnh An, Vĩnh An như thấy vị cứu tinh, như đổ đậu ra khỏi ống tre, cái gì cũng muốn nói.
Sau khi nghe những lời khó hiểu của muội ấy, ta mới kịp tỉnh ngộ, Vĩnh An trước mắt không phải là Vĩnh An mà ta vẫn nghĩ, muội ấy là Vĩnh An từ trong giấc mơ kia đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Muội ấy vốn được sống một cuộc sống đại phú đại quý, bình an, thuận lợi. Nhưng bất giác tỉnh dậy thì phát hiện mẫu hậu đã bị phế truất từ lâu, bản thân cũng bị phế bỏ danh hiệu, không quyền không thế, còn Thanh Yến luôn bị mình hãm hại giờ đây vẫn còn sống, hơn nữa còn trở thành hoàng hậu.
Vì vậy muội ấy mới nói Thanh Yến là yêu nữ.
Vĩnh An bật khóc, yêu cầu ta xử tử yêu nữ.
Ta bật cười.
“Ngũ công chúa bị tà yêu nhập thân, đột nhiên phát điên rồi đột ngột qua đời.”
Ra khỏi điện của Vĩnh An, lòng ta cảm thấy hụt hẫng.
Hóa ra là vậy…
Hóa ra là như vậy…
Vì vậy, nàng ấy luôn không thích Vĩnh An.
Vì vậy, nàng ấy mới lập mưu tính kế với kế hoàng hậu.
Vì vậy lúc ban đầu nàng ấy mới nghĩ cách cố gắng tránh xa ta.
Vì vậy, dù sẵn sàng thân thiết với ta, nhưng chưa một lần rung động với ta.
Vậy nên nàng ấy... sẽ không bao giờ có thể yêu ta...
Ai sẽ yêu một người đã từng gi.ết mình cơ chứ?
Ta bàng hoàng trở lại cung điện hoàng hậu.
Thanh Yến cũng đã tỉnh dậy, thấy thần sắc ta có vẻ lạ, nàng ấy quan tâm hỏi ta xảy ra chuyện gì.
Ta không kìm được mà ôm chặt lấy, hôn nàng.
Nỗi bất an sâu sắc gần như chiếm lấy ta, chỉ khi ôm nàng ấy, thật sự cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của nàng ấy, cảm nhận được nàng ấy đang ở bên cạnh mình, mới có thể khiến ta yên tâm được phần nào.
"Sao đột nhiên lại phát điên...", Thanh Yến thở hổn hển với khuôn mặt đỏ bừng.
Khoảnh khắc này, ta thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát.
Không dám thừa nhận rằng ta đã biết hết bí mật của nàng.
Ta không thể đối mặt với chuyện ta đã từng cướp đi sinh mạng của nàng ấy.
Những việc đó không phải do ta làm, mà cũng là do ta làm.
Ta ở hiện tại và cả ta ở trong giấc mơ đó, chính là cùng một người, không có gì khác biệt.
Ta đối xử với nàng ấy khác với trong giấc mơ, chỉ bởi vì nàng ấy thay đổi chứ không phải ta thay đổi trở nên tốt hơn.
Nếu như lần đầu tiên ta gặp được Thanh Yến là Thanh Yến ở trong giấc mộng, ta vẫn sẽ giống như con người trong giấc mơ kia.
Vẫn là một tên khốn nạn kiêu ngạo và lạnh lùng.
Ta không còn dám hy vọng nàng ấy sẽ yêu ta nữa.
Dù trong lòng nàng ấy có nghĩ gì, chỉ cần nàng ấy vẫn nguyện ý ở bên cạnh ta thì ta cũng đã mãn nguyện.
Suốt quãng đời còn lại, ta chỉ muốn cố gắng hết sức hàn gắn nỗi đau chôn sâu trong lòng nàng ấy.
Phiên ngoại 3: Góc nhìn từ Tô Hoài Cẩm
Thích Thanh Yến là chuyện đương nhiên.
Muội ấy hoạt bát, dễ thương, thông minh lanh lợi, lại có trái tim nhân hậu.
Ai lại không thích một cô nương như vậy chứ?
Nhưng ta không thể biểu hiện ra ngoài.
Giữa nam và nữ, phải có lệnh của phụ mẫu, lời từ bà mối, tam thư lục lễ thì mới là chân chính.
Nếu không thì sẽ bị cho là vụng trộm.
Ta không thể làm tổn hại đến danh tiếng của muội ấy.
Nhưng quả thật, làm quân tử thực sự rất khó...
Có trời mới biết, những lúc ở chung với muội ấy, ta phải dùng bao nhiêu sức lực để kiềm chế bản thân không làm hoặc nói ra những điều thất lễ.
Ngày còn nhỏ, muội ấy là một cô bé bám người biết mấy, ngày ngày đem câu nói " Thích Hoài Cẩm ca ca" treo lên miệng, sau này hiểu chuyện rồi biết được nam nữ khác biệt, phải có chừng mực, có thể thấy muội ấy cũng rất coi trọng lễ tiết.
So với muội ấy, ta đầy rẫy những tạp niệm, thực sự không xứng đáng được gọi là quân tử.
Ah, tiểu Thanh Yến, mau mau tới tuổi cập kê đi.
Hết ngoại truyện -