Phiên ngoại 1 - (Góc nhìn của Thẩm Kỳ): Chỉ nhìn thôi cũng khiến trái tim rung động.
Khi nhận được tin Quý tướng quân đã hi sinh vì đất nước, ta cũng đau buồn như bao người.
Sự ra đi của một danh tướng trụ cột đất nước là nỗi đau buồn lớn của Đại Dận ta.
Phụ hoàng phong cô nhi duy nhất của Quý gia làm Trấn quốc công chúa.
Điều này là lẽ thường tình.
Là một cô nương, nếu không có sự chăm sóc của bậc trưởng bối thì con đường tương lai sẽ rất khó khăn.
Ta không có chút ấn tượng nào với cô nhi của Quý gia.
Ta cũng chỉ chạm mặt với muội ấy vài lần ở Thái Học Viện, chỉ là một đứa trẻ bình thường, giống như mọi đứa trẻ khác, chẳng có gì đáng chú ý.
Nhưng, lạ thật đấy. Tại sao muội lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn khác?
Khoảnh khắc muội ấy và Vĩnh An đối đầu nhau ở cổng Thái Học Viện, khí chất trên người và sự điềm tĩnh trong mắt hoàn toàn không giống với một đứa trẻ bảy tuổi.
Trên thế gian không phải không có đứa trẻ có trí thông minh phát triển sớm, ví dụ như ta.
Nhưng từ một đứa trẻ khờ dại biến thành một đứa trẻ khôn ngoan chỉ trong vòng một đêm, điều này quả thực hiếm thấy.
Có lẽ là ta bị ảo giác?
Không chắc chắn nữa, phải tiếp tục quan sát thêm.
Càng quan sát ta càng nhận ra muội ấy quả thật không giống một đứa trẻ.
Vĩnh An ngang nhiên khiêu khích muội ấy, muội ấy lại đáp trả rất có trình tự, nhưng vẫn có thể giả vờ ngây thơ trước mặt người khác.
Nhưng không thấy muội ấy chủ động kể khổ, có lẽ muội ấy là người không thích kiếm chuyện.
......
Ta đã sai.
Muội ấy là một người tàn nhẫn, giải quyết mọi chuyện tận gốc.
Trực tiếp giải quyết tận gốc tính cách kiêu ngạo và độc đoán của Vĩnh An.
Tính toán ngày giờ phụ hoàng thường đến cung hoàng hậu, muội ấy đến thỉnh an hoàng hậu sớm hơn một chút, mặt không đổi sắc, tìm cơ hội đem búp bê đưa vào trong điện, lợi dụng tình cảm sâu đậm của phụ hoàng dành cho mẫu hậu ta để lật đổ kế hoàng hậu. …
Trên thực tế, kế sách này không hề cao minh, nhưng muội ấy có một lợi thế đặc biệt.
Ai lại nghi ngờ một đứa trẻ bảy tuổi không thù không hận với kế hoàng hậu kia chứ?
Ai dám nghĩ tới một đứa trẻ lại biết được sự việc trong quá khứ của hoàng đế và tiên hoàng hậu, lại biết cách tận dụng chúng?
Sau khi sự việc thành công lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bình thản như chưa từng làm gì.
Nếu không phải ta đã sớm để ý tới muội ấy, ta cũng sẽ không biết muội ấy và chuyện này có liên quan tới nhau.
E rằng muội ấy lớn gan như vậy chính vì đã hiểu ra được điều này.
Kỳ thực điều khiến ta sợ hãi không phải là muội ấy còn nhỏ tuổi như vậy đã biết âm mưu toan tính, mà là muội ấy có thù tất báo.
Tranh chấp giữa muội ấy và Vĩnh An không đến bước đường ngươi ch.ết ta sống. Muội ấy có khả năng kiểm soát tình huống, nắm bắt được Vĩnh An, nhưng lại sử dụng cách thức tàn nhẫn khiến người khác không bao giờ có cơ hội trở mình như vậy, thật sự khiến người khác phải lạnh gáy.
Ta không có ý bất bình thay Vĩnh An.
Vĩnh An tài cán không bằng người khác, lại chọc nhầm người, gây ra hậu quả như vậy, đương nhiên phải tự mình gánh chịu.
Còn về phần kế hoàng hậu....
Mẫu nghi thiên hạ, tuy có chút trí tuệ, nhưng tính kiên định của bà thực sự không lớn.
Nếu trước đây bà ấy thành thật trừng phạt và dạy dỗ Vĩnh An thì cũng không gặp phải tai hoạ như vậy.
Người ta đều nói làm hoàng đế cần phải có tâm tư sâu sắc, nhưng tiểu cô nương Quý gia này cũng không kém phần hung hãn và tàn nhẫn.
Nói không chừng sau này sẽ là một người giỏi tạo ra phong ba bão táp.
Không sao cả, chỉ cần muội ấy không nhảy ra trước mặt ta thì ta không quan tâm đến mọi động tác cử chỉ nhỏ nhặt của muội ấy
Nhưng, có vẻ như muội ấy đang tránh mặt ta?
Rất nhiều lần, ta nhìn thấy muội ấy từ xa đang tiến tới, chỉ trong nháy mắt, muội ấy lại rẽ vào một góc.
Một hai lần có thể nói là trùng hợp. Hết lần này tới lần khác, chỉ có thể là cố ý.
Tại sao muội ấy lại cố tình trốn tránh ta?
Ta vẫn chưa hiểu được vấn đề này, nhưng lại phát hiện ra, một mặt muội ấy trốn tránh ta, mặt khác lại đi trêu chọc Hoài Cẩm.
Làm ra bộ dạng giả vờ ngây thơ và ngu dốt, dưới chiêu bài khiêm tốn học hành và không rõ mục đích, thỉnh thoảng lại quấy rầy Hoài Cẩm.
Hoài Cẩm trước nay luôn có tác phong của chính nhân quân tử, tâm tư đơn thuần. Lại thêm sự ngưỡng mộ đối với Quý gia, khó có thể nhìn ra muội ấy có ác ý.
Xét về độ trí lớn, muội ấy hẳn phải hơn Hoài Cẩm. Nếu một ngày nào đó muội ấy đem bán Hoài Cẩm, Hoài Cẩm biết đâu còn giúp muội ấy đếm tiền nữa.
Ta không thể không cảnh giác.
Quan sát từ xa quá mệt, không bằng cứ để dưới tầm mắt quan sát sẽ tốt hơn.
Lúc muội ấy không nhìn thấy Hoài Cẩm trong thư phòng mà thấy ta, muội ấy tỏ ra ngạc nhiên.
Trong sự kinh ngạc kia còn có một tia sợ hãi.
Muội ấy, có vẻ hơi sợ ta?
Tại sao?
Ta chưa bao giờ bắt nạt muội ấy.
Chẳng lẽ muội ấy đã làm ra chuyện gì xấu liên quan đến ta, sợ bị ta phát hiện?
Muội ấy giấu thứ cảm xúc đó đi rất nhanh, ngay lập tức lấy lại được sự bình tĩnh.
Nhanh đến mức ta nghĩ đó chỉ là ảo giác.
Ta quyết định lừa muội ấy một vố.
" Muội có biết tội của mình không?"
Không lừa nổi...
Muội ấy trông có vẻ sợ hãi nhưng thực ra lại khá bình tĩnh. Có cảm giác như chờ đợi ta tiếp tục diễn vở kịch.
Tốt……
Ta chỉ cần tùy tiện nghĩ ra ra hai lý do.
Tự ý sai khiến bạn đồng hành của Thái tử khi chưa được cho phép, không chú ý lễ tiết...
Sắc mặt của muội ấy bắt đầu xám xịt.
???
Điều này khác hẳn với phản ứng mà ta tưởng tượng.
Ta đoán rằng muội ấy sẽ giả vờ như nghe không hiểu hoặc phản bác lại ta một cách lanh lợi.
Sao có thể...tuyệt vọng đến thế?
Đột nhiên làm ta có chút không đành lòng.
Ta nhanh chóng bù đắp, yêu cầu muội ấy viết vài dòng để chuyển hướng sự chú ý.
Không ngờ ngay cả khi viết, muội ấy dường như có cảm giác ngày tàn của mình đang đến gần, cả người hoàn toàn lơ đãng.
Ta đáng sợ đến vậy sao?
Ta mời muội ấy học cùng, muội ấy lại trưng ra bộ dạng sợ hãi không dám tin.
Nếu không phải Hoài Cẩm đến an ủi muội ấy, ta nghi ngờ muội ấy sẽ không chấp nhận lời mời này.
Giờ thì ta đã thực sự tin muội ấy sợ ta.
Ta chỉ muốn giúp muội ấy giữ bàn, nhưng cơ thể muội ấy run rẩy không thể kiểm soát.
Đây là phản ứng tự nhiên từ xương cốt, căn bản không thể giả vờ được.
Vậy nên, ta đã làm ra chuyện gì hiểm độc mà khiến muội theo bản năng sợ hãi như thế này?
Muội ấy dường như ý thức được việc sợ hãi trước mặt ta như vậy là không hợp lý, nên đã cố gắng hết sức để giải thích đó là '' được sủng mà sợ ".
Ta tin mới lạ!
Mặc dù sau này muội ấy chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế nữa, nhưng ta có thể cảm nhận được, từ đáy lòng muội ấy luôn muốn tránh xa ta.
Nhưng đồng thời, muội ấy và Hoài Cẩm trở nên thân thiết hơn.
Mặc dù cố ý tiếp cận Hoài Cẩm, nhưng muội ấy không hề có ác ý, ngược lại còn luôn âm thầm tin tưởng.
Không hiểu nổi, giữa ta và Hoài Cẩm có sự khác biệt lớn đến vậy sao?
Dù trong lòng ta vẫn còn nghi ngờ về muội ấy nhưng chuyện này không rõ ràng. Bề ngoài ta đối với muội ấy khá tốt, lẽ ra cũng không đến nỗi làm muội ấy sợ đến vậy mới phải?
Tuy nhiên, sau một thời gian dài ở bên nhau, muội ấy dường như không còn sợ ta nữa. Cả người ít nhiều trở nên thoải mái hơn.
Muội ấy rất thông minh nhưng dường như không muốn người khác biết điều đó.
Thái phó chỉ cần dạy một lần muội ấy liền biết, nhưng vẫn cố tình giả vờ phải học hai, ba lần.
Bề ngoài nói mình không biết nhiều chữ, phải nhờ người khác dạy, nhưng sau lưng lại lén lút đến Tàng Thư Các đọc sách.
Chậc…
Ta không hiểu tại sao muội ấy phải ngụy trang như vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Có tài năng và sự lanh lợi đem biểu hiện thoải mái ra ngoài lẽ nào không phải chuyện tốt sao?
Trong ấn tượng của ta, người Quý gia đều hành xử đường đường chính chính, còn lén lén lút lút như muội ấy, chẳng có chút cốt cách nào của Quý gia cả.
Nhắc đến Quý gia....
Nữ nhi Quý gia sao có thể chỉ học những thứ thơ, ca, phú như thế này được, nhất định phải học cả võ nghệ nữa.
Muội ấy có vẻ không tình nguyện? Không tình nguyện cũng không được!
Phải học cho ta!
Thái Bảo trách móc làm muội ấy khóc.
Khoảnh khắc muội ấy rơi lệ, ta cảm thấy... thật kỳ lạ.
Với tâm lý của muội ấy, không đến nỗi chỉ với vài lời trách móc đã khóc.
Hơn nữa, Quý gia có một câu nói truyền đời nổi tiếng: Đổ m.áu, đổ mồ hôi nhưng không đổ lệ.
Khóc lóc thút thít, nào có giống người Quý gia?
Hoài Cẩm dỗ dành muội ấy như một đứa trẻ, ta thực sự không thể dỗ nổi.
Sau khi ta nói ra một vài câu thật lòng, muội ấy đột nhiên trở nên mạnh mẽ như một con sư tử với bộ lông nổ tung.
Từng tiếng hét từ tận đáy lòng như đánh mạnh vào trái tim ta.
Qua giọng điệu giận dữ của muội ấy, ta cảm nhận được những cảm xúc sâu thẳm của muội ấy là sự bất an và…mơ hồ.
Muội ấy là người Quý gia, vậy nên bất kể là ai, đều sẽ nhìn muội ấy bằng ánh mắt tổ tiên Quý gia vinh dự hào hùng.
Danh tiếng này của Quý gia, là vinh dự nhưng cũng là xiềng xích đối với muội ấy.
Nếu làm tốt, không hổ danh là người Quý gia.
Nếu không làm tốt, không xứng đáng là người Quý gia.
Ta chưa bao giờ xúc động đến thế, nhưng vào lúc này, ta chợt có một cảm giác đau khổ không thể giải thích được.
Thực ra, muội ấy chỉ là một cô bé cô độc không người thân mà thôi.
Một người trước nay không thích lo chuyện bao đồng như ta lại chủ động đưa muội ấy tới miếu Tướng quân.
Ta từng cho rằng muội ấy biết gia cảnh của mình, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, xung quanh muội ấy không có người thân, muội ấy nghe người bên cạnh bàn tán ra vào, trong lòng liệu có thể cảm nhận sâu sắc được bao nhiêu?
Khoảnh khắc muội ấy rơi lệ trước tượng của cha mẹ, mắt ta cũng đau xót.
Ta nhớ lúc mẫu hậu qua đời, ta cũng có một khoảng thời gian rất hoảng sợ.
Lo lắng người mới sẽ ngồi vào vị trí đó, phụ hoàng thay đổi tình cảm, cuộc sống của ta sẽ bấp bênh.
Đến ta còn như vậy, huống chi muội ấy còn m.ất cả cha lẫn mẹ?
Muội ấy nhất định cũng rất sợ hãi.
Dù có thân phận cao quý, nhưng nếu không có sự chống đỡ của gia tộc thì cũng chỉ là một mình gánh vác.
Có lẽ lý do khiến muội ấy đột nhiên trở nên thông minh và hành xử thận trọng hơn đó là bản năng sinh tồn khi phải sống cô độc một mình.
Sau chuyến đi tới miếu Tướng quân, muội ấy dường như đã quyết định làm chuyện gì đó, thay đổi hành vi trước đây của mình.
Không còn che giấu, cũng không quấn lấy Hoài Cẩm.
Giống như xác định được mục đích tồn tại của bản thân.
Ta thực sự tò mò, muội ấy sẽ làm ra chuyện gì.
Trong bữa tiệc hàng năm, hai phi tử tranh giành nuôi nấng muội ấy.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của muội ấy, liền biết muội ấy sớm đã nhìn thấu ý đồ thật sự của hai vị phi tử, muội không bằng lòng.
Nhưng dù muội ấy có đưa ra bất kì lý do gì thì cũng khó tránh khỏi chuyện này.
Nghĩ đến việc muội ấy sẽ phải sống gò bó dưới tay hai vị phi tử, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại lên tiếng.
Muội ấy sợ hãi như thể ta muốn làm hại muội ấy.
Lần trước đưa muội ấy xuất cung cũng giống vậy, cứ mở miệng là cầu xin ta đừng gi.ết muội ấy.
Trong mắt muội ấy, ta dường như không khác gì diêm vương đòi mạng.
Thật khó chịu, tại sao muội ấy luôn nghĩ ta muốn làm hại muội ấy?
Không hiểu nổi.
Nhưng ta là người rộng lượng, không tính toán với muội.
May thay, muội ấy vẫn là một người có lương tâm.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, một năm, hai năm rồi ba năm, cuối cùng cũng trở nên thân thiết với ta hơn. Không còn coi ta như diêm vương đòi mạng nữa.
Chuyện này xứng đáng để vui mừng.
Nhưng gần đây có chuyện khác khiến ta lo lắng.
Phụ hoàng luôn thúc giục ta chọn thái tử phi, các bữa tiệc ngắm hoa lần lượt diễn ra.
Thành thật mà nói thì nó quá nhàm chán.
Mặc dù có người xinh đẹp và tài năng nhưng khi họ luôn nhìn ta bằng ánh mắt của một thiếu nữ, ta chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.
Thậm chí có chút khó chịu.
Thái tử phi, mẫu nghi tương lai của đất nước, sao có thể hành động như một cô bé?
Mẫu nghi thiên hạ nhất định phải có tầm nhìn, trí tuệ và lòng nhân ái...
Giống như...
Không biết tại sao, khuôn mặt của Thanh Yến đột nhiên xuất hiện trước mắt ta..
Tim ta chợt đập rất nhanh, nhanh đến mức khiến ta hoảng sợ.
Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ta chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy.
Nhưng ta biết, đó là rung động.
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, từng cử động, từng nụ cười của muội ấy bao năm qua đều hiện ra rất rõ ràng trước mắt ta.
Ta chợt nhận ra, từ lần đầu tiên ta chú ý tới muội ấy, hoá ra đã qua nhiều năm như vậy.
Dáng vẻ của muội ấy từ lâu đã vô thức khắc sâu vào trái tim ta.
Nếu đã nhận ra bản thân rung động, ta sẽ không nghĩ đến việc che giấu điều đó.
Những thủ lấy lòng các cô nương hết lần này tới lần khác được ta áp dụng lên muội ấy.
Chỉ tiếc rằng, đến Lý Cát An còn nhìn ra, nhưng muội ấy vẫn không biết, chỉ coi sự quan tâm của ta dành cho muội ấy như tình huynh muội.
Lý Cát An khuyên nhủ, ta và muội ấy là danh nghĩa huynh muội, muội ấy lại không rung động với ta, tốt nhất đừng chọc tức muội ấy thì tốt hơn.
Nhưng ta là người ích kỷ, một khi đã động lòng thì không thể buông bỏ được.
Dù sao ta và muội ấy cũng không có quan hệ huyết thống, tuy trên danh nghĩa là huynh muội nhưng nếu ta kiên quyết thì liệu có ai dám nói ra nói vào?
Còn việc muội ấy chưa từng động tâm với ta, có gì phải sợ?
Muội ấy còn từng sợ ta, bây giờ lại xem ta như huynh trưởng.
Chỉ cần ta và muội ấy ở bên nhau, có thời gian, ta không tin muội ấy sẽ không rung động trước ta.
Ta có đủ kiên nhẫn.