Nhưng có ai ngờ rằng, mĩ cảnh dành cho đôi bích nhân lại là mộ cảnh cho bóng người cô quạnh!
Bấy giờ trên mái nhà phía đối diện căn phòng của Lưu Tịnh Thi, bỗng thoáng hiện một dáng hình cao gầy, đơn độc. Người nọ đã ở đây được một lúc lâu, vừa vặn chứng kiến hết thảy cảnh thân mật của hai người bọn họ. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của nàng yêu kiều chân phương đến thế, nhưng sao lòng hắn lại có cảm giác vô cùng khó chịu, không cam tâm đến vậy? Dưới hàng mày kiếm như họa, con ngươi nam tử dần trở nên tĩnh mịch một cách đau lòng. Lúc này lại chợt có cơn gió nhẹ lướt qua, tựa như lời thì thầm của nàng đang vang lên bên cạnh. Ngày đó vu vơ nàng từng nói "Trên đời này thứ không thể cưỡng cầu chính là duyên phận". Nam tử trầm ngâm ngẫm nghĩ lại đôi chút rồi chợt bật cười bi ai, lời nói bâng quơ khi ấy của nàng chắc là dành cho hắn. Nếu sớm biết sẽ xảy ra cảnh tượng này, hắn đã không tò mò lẻn vào đây xem hai người làm gì. Có lẽ đến như thế nào thì nên về như thế ấy! Nghĩ rồi Tư Đình lặng lẽ quay bước rời đi.
Giữa canh thâm dạ tĩnh(2), nỗi buồn trong lòng hắn càng thêm nặng nề. Hình dáng tướng quân uy phong trên chiến trường ngày nào giờ chỉ còn lại bóng người thất thểu. Người xưa từng nói "Đa tình tự cổ nan di hận, dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ"(3) quả không sai. Đi được một đoạn, bỗng hắn nghe thấy đâu đó có tiếng người cất lên khe khẽ. Âm thanh trong trẻo nhưng ngữ khí lại lộ rõ ưu thương.
- Lạc hoa hữu ý,
Lưu thủy vô tình.
Phù vân vô định,
Viên nguyệt(4) vô minh.**
Dịch thơ:
- Hoa rơi có ý,
Nước chảy thờ ơ.
Mây trôi lãng đãng,
Trăng cũng mịt mờ.
Từng câu từng chữ như hàn khí buốt người thấm đẫm vào trong xương cốt hắn. Tâm trí hắn bây giờ, nào có khác gì với đám mây trôi nổi trên nền trời đen thẳm kia, hoàn toàn không có phương hướng. Đến cả ánh trăng tròn vành vạnh cũng bị lớp sương mờ trong mắt hắn làm nhòa đi, chẳng còn tươi sáng. Không biết là ai lại mang tâm trạng giống hắn như vậy? Đáy lòng Tư Đình bỗng chốc sinh ra cảm xúc thấu hiểu. Trong vô thức, hắn đã để mặc cho cơ thể mình tiến về nơi phát ra âm thanh nọ.
Giữa đêm tối tĩnh lặng, một tiếng bước chân hay một tiếng thở nhẹ trong phạm vi hai mươi thước, nàng đều có thể nghe thấy rõ ràng. Thoắt cái Chu Lan đã bật người đứng dậy, tay cầm chặt lấy thanh kiếm hướng về phía trước. Cả người nàng vô cùng cảnh giác, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bóng tối, lớn tiếng hỏi:
- Kẻ nào?
Dưới ánh trăng ảm đạm, Tư Đình chầm chậm bước ra đứng đối diện với nàng. Hai người giờ đây đứng cách nhau khoảng mười bước chân, vừa đủ để cho đối phương thấy rõ mặt nhau. Lúc này Chu Lan mới có dịp đánh giá người trước mặt. Tuy nam tử có vẻ ngoài tuấn mĩ cương chính, nhưng đêm khuya lại lẻn vào Lưu phủ, ắt có mưu đồ riêng. Hơn nữa người này võ công tuyệt đối không tầm thường, nếu không nàng đã không để hắn tới gần như vậy mới phát hiện. Cùng lúc này, Tư Đình cũng hơi nhíu mày quan sát nữ tử phía trước. Hắn nhớ trong tất cả thủ vệ mình phái tới bảo vệ Lưu Tịnh Thi, không hề có một nữ tử nào như nàng ta cả. Nếu vậy rất có thể nàng ta là ám vệ của Quý Thuần Khanh. Người con gái trước mắt có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn, tư sắc yêu mị. Nhưng ánh mắt nàng ta lại toát ra lệ khí dày đặc khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy e dè, nguy hiểm.
Thấy hắn vẫn không trả lời, Chu Lan không kiên nhẫn chĩa mũi kiếm về phía hắn, ngữ điệu mang theo vài phần sát khí lên tiếng chất vấn:
- Đêm khuya lẻn vào đây, nói, ngươi có mục đích gì?
Hiện tại nghe được câu hỏi này, đột nhiên hắn cũng không biết phải nên bắt đầu trả lời từ đâu. Chẳng lẽ nói hắn nửa vì nhung nhớ, nửa vì tò mò nên mới lẻn vào đây, cốt để nhìn thấy người trong mộng hay sao? Nghĩ vậy, Tư Đình không khỏi tự cười cợt chính mình. Nhưng bây giờ hắn không muốn kinh động hai người trong kia, càng không muốn Lưu Tịnh Thi nhìn thấy bộ dạng này của mình. Tư Đình vội thu liễm trong mắt tia u buồn, khóe miệng khẽ gượng, đáp:
- Tại hạ nhất thời đi dạo ngang qua đây, không có ý gì khác. Xin cô nương đừng hiểu lầm!
Trốn qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ để vào tận sân viện của Quận chúa, nói chỉ là đi dạo, Chu Lan có ngốc mới tin. Nhận thấy kẻ này đã không có ý thành thật, con ngươi nàng chợt lóe lên tia hàn quang, dưới chân nhẹ giậm một cái, cả người nàng liền bay đến trước mặt hắn tấn công. Tốc độ của Chu Lan nhanh đến mức làm Tư Đình kinh ngạc, khiến hắn chỉ có thể liên tiếp lùi về sau né tránh. Chu Lan phát hiện hắn không mang theo vũ khí, bản thân nàng lại đang ở thế thượng phong. Vì vậy, thanh kiếm trong tay nàng ra chiêu càng lúc càng ngoan tuyệt, quyết không cho hắn có cơ hội trở mình.
Tâm trạng của Tư Đình lúc này vô cùng rối ren hỗn độn. Ban đầu hắn thật không muốn động thủ, nhưng thấy đối phương đã bắt đầu ra sát chiêu, Tư Đình lập tức lộn người về sau, chân đá vào mũi kiếm tránh đi một đòn. Vừa giữ được khoảng cách, Tư Đình vội giơ tay lần nữa giải thích:
- Ta thật sự không có ý xấu, cô nương xin nghe ta nói...!
Lời còn chưa dứt, mũi kiếm lại đâm về phía hắn. Trên chiến trường, nếu chịu đứng nghe đối phương giải thích thì Chu Lan nàng có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Huống chi, tâm trạng nàng lúc này cũng không khá hơn hắn là bao.
- Muốn nói? Xuống Diêm Vương mà trình bày!
Thấy đối phương đã không chịu dừng lại, Tư Đình chỉ đành xuất chiêu đánh trả. Gần hai tháng nhốt mình trong phủ luyện võ, có thể nói thân thủ của hắn đã tiến bộ một bậc. Dù hiện tại không cầm đao kiếm nhưng Tư Đình vẫn có thể lợi dụng cổ tay, khóa lại những đường tấn công của nàng ta.
Hai người kẻ đánh người chặn, giao chiến từ nóc nhà xuống sân viện vẫn chưa kết thúc. Một lúc sau, mắt thấy sau lưng Tư Đình là mấy chậu tường vi hồng, Chu Lan đã cố tình bức lui hắn về hướng đó. Trong một phút bất cẩn, dưới chân Tư Đình vấp phải chậu hoa khiến cả người hắn hơi loạng choạng. Chu Lan thấy vậy liền nhanh chóng chớp thời cơ chém mạnh vào ngực Tư Đình, làm y phục trên người hắn rách một mảng lớn. Nhưng may mắn thay vết chém ấy không gây ra tổn thương trên thân thể. Tư Đình lúc này cũng thuận thế, trong chớp mắt hắn đã chộp lấy cổ tay nàng kéo lại gần khiến cả hai cứ như vậy ngã nhào trên đất. Thanh kiếm trong tay nàng văng ra xa, mấy chậu hoa sau đó cũng vỡ tan tành.
...
*Chú thích:
(2) Canh thâm dạ tĩnh: Đêm khuya canh vắng.
(3) Đa tình tự cổ nan di hận, dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ: nghĩa là, kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận, nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi. "Hận" ở đây là hận bản thân mình, hận đời chứ không phải hận người yêu.
(4) Viên nguyệt (có hai nghĩa): thứ nhất là trăng tròn. Thứ hai là chỉ người thiếu nữ đang ở thời kì đẹp nhất. Trong bài thơ trên thì Chu Lan đã tự ám chỉ bản thân mình đang ở thời kì đẹp nhất của người con gái. Đồng thời cũng tự ví mình như trăng tròn, nhưng vì không được người đáp lại nên trăng ảm đạm, chẳng sáng trong.
*Theo sách "Thành ngữ Điển cố đại toàn" thì hình ảnh "Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy. Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa" (Hoa rơi có ý theo nước chảy. Nước chảy vô tình cuốn hoa trôi) do Sỹ Khuê thiền sư ở Trường Túc am tại Ôn Châu (Trung Quốc) viết, chép trong Tục Truyền Đăng Lục.
**Thơ tự sáng tác.