Đêm
Muôn khoảnh trời Nam chìm trong lờ mờ u tối. Từ lầu cao ở Lưu phủ nhìn ra xa, đọng lại trong mắt giai nhân là một bầu lóng lánh ánh trăng huyền. Nơi đây, một nam một nữ đang yên lặng đứng dưới ngọn gió dịu mát, an lành. Đã từ rất lâu rồi trên khuôn mặt của hai người chưa từng bình yên, thong thả đến thế. Mùi hương thanh mộc(1) của thiên nhiên pha lẫn với phiên hương(2) quyến rũ phát ra từ đối phương, khiến tâm trí cả hai như lạc vào mê cung diễm tình. Khi ấy cảnh đêm hiện lên trong mắt bọn họ không hề cô tịch, ngược lại còn dấy lên nồng đậm ái ân.
- Sao ta chưa từng phát hiện, đêm, cũng có lúc đẹp đẽ đến vậy?
Quý Thuần Khanh nhìn những vầng sáng ẩn hiện trên nền trời đen nhánh, vu vơ buông một câu hỏi. Lưu Tịnh Thi đứng bên cạnh ung dung trả lời:
- Vì lòng huynh vẫn còn nhiều vướng bận.
Nghe thấy thế đầu lông mày của hắn khẽ giãn, trong lòng hoàn toàn đồng ý với lời nói của nàng. Đúng vậy! Thân là nam nhi, hơn nữa còn là Định Quốc hầu của An Hòa quốc, hắn đương nhiên gánh trên vai trách nhiệm to lớn. Trước phải đối mặt với đao thương, chém giết nơi sa trường. Sau còn phải trấn an lòng dân, lo toan cuộc sống của trăm họ. Áp lực như thế làm sao hắn có thể tĩnh tâm ngắm nhìn mĩ cảnh! Phải chăng chỉ có giây phút này mới khiến lòng hắn thỏa mãn!
- Thi Nhi nói đúng!
Dứt lời Quý Thuần Khanh liền xoay người vào trong, ngồi xuống trước thư án. Lưu Tịnh Thi thấy vậy ngầm hiểu ý, nhẹ nâng gót sen lại gần. Nàng lấy ra nghiên mực, đổ một ít nước vào nghiên đá sau đó cầm thỏi mực lên chậm rãi mài. Ánh sáng vàng nhạt từ ngọn nến hắt lên sườn mặt anh tuấn của nam tử, cùng với nguyệt quang khi mờ khi tỏ chiếu xuống dáng hình hắn làm Lưu Tịnh Thi trong lòng thầm cảm thán "Thuần Khanh chỉ cần an tĩnh ngồi viết chữ cũng đủ toát lên tư thái cương vũ(3), duy nghiêm". Bấy giờ nàng có thể nhìn thấy, mi tuyền kia vẫn luôn chuyên chú. Hắn không ngừng để tâm thức mình tuôn qua ngòi bút hóa thành những con chữ rõ ràng, sinh động trên trang giấy. Từng nét hiện lên vừa mạnh mẽ hữu lực lại vừa uyển chuyển uốn lượn hệt như phượng múa rồng bay.
Một khắc sau, Quý Thuần Khanh mới hài lòng dừng bút, ánh mắt để lộ ra toại ý khẽ gọi nàng đến gần. Trên người thiếu nữ còn vương chút hơi lạnh của sương đêm, khiến thâm tâm nam tử ngược lại như đang đốt lên một ngọn lửa vô hình. Hắn vất vả đè thấp thanh âm, khàn khàn cất giọng:
- Ngày đó ở phương Bắc, nhìn thấy đôi chim nhạn bay liệng trên trời cao, ta liền viết nên bài thơ này.
Bắc bỉ cô nhạn vân yên trung,
Thiên sơn vạn thủy vọng xuân dung.
Quỳnh lâu ngọc vũ vi tâm túy,
Thanh hoan hữu vị thị tương phùng.*
Dịch thơ
Trong mây phía Bắc có hồng nhạn,
Cách ngàn sông núi nhớ kiều nhan.
Hỡi người mê luyến nơi lầu ngọc,
Chỉ mong gặp lại đã thanh nhàn.**
Nhạn là một loài chim có bản tính trung trinh, chân thành không thay đổi. Khi đã lựa chọn được bạn đời, nó sẽ chung thủy đến cùng. Quý Thuần Khanh đã tự ví mình như một con nhạn lẻ loi nơi biên cương phía Bắc, luôn hoài mong về người thương ở chốn xa vạn dặm. Xưa, Thi nhân Tô Thức trong bài "Hoán Khê Sa" có viết "Nhân gian hữu vị thị thanh hoan". Tức là, ý vị của nhân sinh chính là niềm vui đơn thuần, thanh đạm. Nay, Quý Thuần Khanh lại viết "Thanh hoan hữu vị thị tương phùng". Có nghĩa, hắn cho rằng niềm vui đơn thuần, thanh đạm ấy chính là được gặp lại nàng. Hiểu đến đây, đáy mắt Lưu Tịnh Thi ẩn sâu một hồi xúc động. Phần tâm tư này của Thuần Khanh quá đỗi ấm áp, trực tiếp len lỏi vào sâu trong tâm can nàng, không ngừng lưu động quanh trái tim nhuyễn nhược. Giờ phút này hàng mi dài của nàng mới khẽ khàng chớp động, bên môi đạm nhã cất lời:
- Bài thơ này thật hay! Không biết tên gọi của nó là gì?
Nghe thấy thế hắn mới lấy từ trong tay áo một cây sáo trúc nhỏ màu xanh lục, trên đầu còn treo một miếng ngọc bội màu đỏ, giữa có khắc chữ Quý vô cùng tỉ mỉ đưa đến tay nàng.
- Bài thơ này ta đã phổ nhạc và lấy tên là "Hoài Nam khúc". Cây sáo này cũng là ta tự tay làm, chỉ mong được nghe muội thổi một đoạn.
Lưu Tịnh Thi dịu dàng nhận lấy, mắt ngắm cây sáo trúc vui vẻ không rời. Đây là lần đầu tiên Thuần Khanh tặng quà cho nàng, hơn nữa miếng ngọc bội tùy thân của huynh ấy cũng được treo ở đây. Như thể, đây chính là tín vật định tình mà người trong nhân gian thường hay nhắc đến. Nàng liền tươi cười đáp:
- Để muội thử!
Nam tử một bên ân cần chỉ nàng từng nốt nhạc, thiếu nữ một bên nhu thuận nghe lời. Hai người mắt đi mày lại, cảnh tượng nồng đậm ái sủng. Nghe tiếng sáo vang lên ôn nhã, du dương cùng với đôi môi hồng nhuận của nàng khẽ mím khiến Quý Thuần Khanh chỉ biết ngẩn ngơ say ngắm, hồ mị(4) trong lòng. Thanh âm phong ưu khi ấy không ngừng lặp đi lặp lại như hóa thành sợi lông vũ mềm mại khiêu khích trái tim hắn. Vô tình làm ngọn lửa vốn được đè nén nháy mắt chợt bùng lên, thôi thúc tâm trí hắn phải nuốt thứ âm thanh đó vào bụng, điều khiển cơ thể hắn tiến về phía trước.
Cả hai khuôn mặt bấy giờ không biết đã kề sát vào nhau tự lúc nào. Hai người đều có thể cảm nhận rõ hô hấp của đối phương đang xâm chiếm, tràn ngập trong khoang mũi mình. Vốn dĩ không khí không hề có mùi vị, nhưng giờ phút này nó như trở thành thứ mê hồn hương độc nhất khiến người ta tự nguyện đắm chìm. Lúc này cây sáo trúc trên tay nàng lại bất chợt rơi xuống đất, làm không gian trở nên im ắng lạ thường. Trong nháy mắt, nơi đây chỉ còn lại tiếng hít thở thâm trầm của nam tử, hòa lẫn với tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực thiếu nữ. Cơn gió đêm từ đâu lại vô tình thổi qua, cuốn hơi thở nặng nề, nóng rực của bọn họ quẩn quanh khắp căn phòng. Khiến tầm mắt của hai người bỗng nhiễm lên một tầng mây hồng, làm mờ đi phần lý trí, khơi dậy phần tình cảm còn đang miên man ngủ.
Cuối cùng hai đôi môi ấm áp ấy cũng chạm vào nhau tựa như đào hoa nhận được nắng xuân tràn về, chớp mắt bung mình nở rộ. Trên cánh môi non nớt của nàng, Quý Thuần Khanh không ngừng âu yếm vuốt ve chúng, làm vương lại một lớp sương ẩm ướt, tinh khiết. Dưới bầu trời đêm quang lãng, đôi môi ấy phát sáng tựa lưu ly, yêu diễm đến mức câu nhân đoạt hồn.
...
Chú thích:
(1) Thanh mộc: hương vị thanh khiết của cây cỏ.
(2) Phiên hương: mùi hương thoang thoảng, nhè nhẹ phớt qua.
(3) Cương vũ: cứng cỏi dũng mãnh.
(4) Hồ mị: Tục truyền rằng loài cáo có tài cám dỗ người khác, cho nên gọi những người con gái làm cho người khác say đắm là "hồ mị".
*Thanh hoan hữu vị thị tương phùng: Câu này mượn ý từ câu Nhân gian hữu vị thị thanh hoan, trích trong bài thơ Hoán Khê Sa của thi nhân Tô Thức.
**Thơ tự sáng tác.