Lúc này, Hướng Thiệu Sương và Bạch Tuyết Y đi vào khó hiểu mở cửa ra "có chuyện gì mà...aaa"
cả hai người như gặp ma vậy nhìn thấy Bạch Thuỵ Quân ngã lăn xuống sàn còn hai người kia thì đứng thản nhiên ra đó đặc biệt là Bạch Ngạc Dân.
Hướng Thiệu Sương có thể nhìn qua và hiểu được sơ bộ câu chuyện chỉ có Bạch Tuyết Y kinh ngạc hỏi
"có chuyện gì vậy..gọi xe cấp cứu đi chứ..".
Bạch Ngạc Dân lạnh lùng nói: "Tuyết Y..ba mất là do bệnh tim tái phát..em về phòng nghĩ ngơi đi chúng ta không thể làm gì hơn nữa".
Hắn vô cùng tĩnh táo cả Hướng Thiệu Sương cũng rùng cả người đi lại nói với Bạch Tuyết Y
"anh hai con nói rồi con mau về phòng nghĩ đi...đừng cãi lời mẹ".
Bạch Tuyết Y không dám nói thêm gì nữa đành nhanh chóng ra ngoài quay về phòng. Không gian chỉ còn lại ba người bà không khí ớn lạnh chưa từng có trong căn nhà này.
"Đi đi..mẹ sẽ giải quyết ở đây.."
Hướng Thiệu Sương nhìn hắn rồi kiên định nói nhưng lại không yên tâm nhìn lại Bạch Viên Thi phía sau hắn.
"Mẹ yên tâm..con đi đây..chị gái chúng ta đi thôi" hắn nhìn Bạch Viên Thi nhẹ nhàng nói.
Tại dinh thự Mộc Hiên Viên.
Bạch Sở Kiều và Lãnh Ngạo Đông vừa về đến thì lại có cuộc gọi từ Bạch Gia gọi đến.
Cô ngập ngừng một chút rồi bắt máy: "alo ?".
Người quản gia ở Bạch Gia giọng nói run rẫy gấp gáp trả lời ngay:
"tiểu thư..nhị tiểu thư cô mau về đi ông chủ ông ấy..chết rồi..".
Bạch Sở Kiều như ngơ hết cả mắt, phút chóc đỏ hoe không suy nghĩ mà cúp máy quay ra cửa thì bị Lãnh Ngạo Đông nắm tay lại hỏi
"có chuyện gì vậy ?".
Cô run giọng: "ba của em..ông ấy có chuyện rồi em phải về đó..".
Lãnh Ngạo Đông ôm lấy cô trấn an: "anh về cùng em đừng lo..".
Cả hai cùng quay về Bạch Gia, từ trước cửa thôi cũng đã lạnh lẽo cả người rồi. Cô nhanh chóng đi vào Mạch Huệ Lam thì ngồi một góc khóc nức nở cả Bạch Tuyết Y và Bạch Viên Thi cũng người ngồi một góc khóc ảm đạm buồn thương. Bạch Ngạc Dân cũng tỏ ra nén đau buồn bi thương nhẹ giọng nói.
"Sở Kiều chị đừng đau lòng quá.."
hắn nhìn cô định vờ như quan tâm tốt bụng an ủi thì Lãnh Ngạo Đông xen vào ôm vai Bạch Sở Kiều.
Bạch Sở Kiều như không còn chút cảm xúc, dù sao cô cũng là con gái ruột thịt của ông sao có thể không đau buồn nhìn vào bức ảnh ở bàn thờ trước mặt chứ
"sao lại như vậy chứ...ba chẳng phải rất khoẻ mạnh sao tự dưng lại chết đột ngột thế chứ..".
Cô kích động nhìn những con người giả tạo kia đúng thật như lời của Lạc Tư Nhiên từng nói với cô những con người trong mắt chỉ có tiền tài và danh vọng thì làm gì có cảm xúc chứ. Bọn người giả tạo đó chỉ biết khóc và vờ như đau buồn nín lặng không nói một lời nào. Bạch Ngạc Dân đi lại nói tình trạng bệnh tình của ông một cách cẩn thận diễn giải dù cô không muốn tin nhưng bây giờ...