Ở một nơi khác, Bạch Ngạc Dân và Bạch Viên Thi đi đến thư phòng của Bạch Thuỵ Quân âm trầm ba người nhìn nhau, không khí lành lạnh lạ thường.
Bạch Thuỵ Quân uống trà thở dài nói: "hai đứa cũng nên kết hôn sớm đi...ba đã lập di chúc cả rồi, ba không thể lo lắng cho các con như thế mãi được".
Nghe đến chuyện lập di chúc thì cả hai người kia như sáng mắt lên và cũng trầm lạnh suy nghĩ gì đó giống nhau. Bạch Ngạc Dân dù rất muốn biết nội dung trong bản di chúc nhưng cũng không quên giả vờ hỏi thăm ông vài ba câu.
"Ba còn khoẻ như vậy..sao lại lập di chúc chứ" Bạch Viên Thi không biết hắn đang giả vờ liền sựng người nhìn hắn ánh mắt như dao đâm thẳng vào hắn vậy.
"Ba vừa mới đi khám bệnh..bệnh tim của ba sẽ tái phát bất cứ lúc nào, chuyện di chúc là chuyện sớm muộn về phần chia thì ba chia đều cả..cứ yên tâm"
giọng nói có vẻ như ông đã hoàn toàn mệt mõi và đã nhận thức ra điều gì đó rồi.
Bạch Ngạc Dân siết chặt tay lạnh giọng nhìn ông: "ba sẽ không đưa công ty vào tay một đứa ngu ngốc như Sở Kiều đó chứ".
Ông có chút trầm lặng, chậm chạp trả lời: "Sở Kiều ở bên cạnh ba từ khi còn bé..nó là người thông minh hơn bất kì ai khi nó thật sự quyết tâm vào một việc gì đó.."
Không phủ nhận và cũng không thừa nhận khiến hắn ta càng thêm tức giận lớn tiếng
"ba..ba bị điên rồi sao con mới là con trai của ba công ty không thể bị huỷ hoại trong tay của Bạch Sở Kiều được".
Bạch Viên Thi đơ người kéo hắn lại: "cậu đang nghĩ gì mà lớn tiếng với ba như vậy hả".
Hắn không quan tâm hất mạnh tay Bạch Viên Thi tiến lại gần ông nói tiếp
"đã vậy..ông không cần sống tiếp nữa đâu".
Bạch Thuỵ Quân trợn tròn mắt không dám tin đây là đứa con trai ông hết lòng tin tưởng giờ lại thốt ra mấy lời đáng sợ như thế
"con.."
"Năm xưa khi tôi vừa vào Bạch Gia..ông biết tôi rất muốn giết chết Bạch Sở Kiều hay không, tôi đã nói với nó rằng ở ngọn núi phía sau có rất nhiều hoa đẹp và nó đã ngu ngốc nhận lời đi theo tôi...haha và ông đoán xem tôi đã làm gì nào..tôi đã cố tình đẩy nó ngã xuống vực núi nhưng khốn kiếp mạng nó lớn thật.."
Lời nói của Bạch Ngạc Dân khiến ông đứng bật dậy ôm lấy ngực trái khó khăn lên tiếng: "mày..mày.."
Bạch Viên Thi sợ sệt lùi chậm chậm về sau không tin nỗi hắn lại có thể suy nghĩ đến chuyện giết người khi còn nhỏ xíu như vậy.
"Rầm.." Bạch Thuỵ Quân đã không chịu nỗi cơn đau tim và kích động đã ngã sập xuống sàn nhà và..tắt thở ngay tại đó.
Bạch Viên Thi đỏ mắt chạy lại: "ba..ba sao vậy..ba ơi tỉnh lại đi..ba..".
Bạch Ngạc Dân giống như một tên điên hắn quả thật đã bị tiền tài danh vọng làm mờ mắt cả rồi. Hắn nắm chặt tay kéo Bạch Viên Thi đứng dậy nhỏ tiếng cảnh cáo
"nếu tôi mà bị bắt thì cô sẽ là đồng phạm..nhớ kĩ cho tôi rằng ba của chúng ta đã mất vì bệnh tim tái phát..rõ chứ".
Bạch Viên Thi sợ đến nỗi không thốt ra nữa lời mà im lặng gật gật đầu.