Chương 43: Xuyên Qua
Khụ khụ khụ…
“Cho ta nước…”
Một thiếu niên nằm trên giường bệnh mạnh mẽ ho khan một trận, môi khô cổ nóng cố vang lên âm thanh.
Đáng tiếc không ai đáp lạI.
Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể nằm trên giường chịu đựng cổ họng đau dát cùng khó chịu trong ngườI, không phảI hắn lườI nhác đến mức không thể tự mình đi lấy nước mà là thật không còn tý khí lực nào để đứng lên, hiện tạI hắn cảm thấy toàn thân ểu oảI, mệt nhọc đến cùng cực, dường như lúc nào cũng có thể c·hết đi.
Chỉ để hắn thắc mắc là hắn không phảI đ·ã c·hết rồI sao?
Vì sao lạI có cảm giác hơn nữa lạI phảI trảI qua giai đoạn đợI chờ cáI c·hết đầy đau khổ này?!
Lấy hư nhực cơ thể cùng yếu ớt linh trí, hắn không cách nào tìm ra được câu trả lờI, cuốI cùng cũng chỉ có thể buông xuôi đôi mắt, đầy bất ổn mà ngất đi.
MãI đến khi gian phòng có âm thanh mở cửa hắn mớI có lạI ý thức, chầm chậm mở ra đôi mắt nhìn lên cao, vẫn khung cảnh xa lạ mà quen thuộc vừa nãy, máI tranh lợp không kín còn có thể thấy lốm đốm ánh mặt trờI, nhìn mộc nát đơn sơ đến quá mức tầm thường.
“Nước, cho ta nước, làm ơn!”
Hắn thủ thỉ trong miếng, cố gắng để mạch suy nghĩ của mình thanh tỉnh, hắn lạI không dám lần nữa ngất đi.
“A con ta, trờI đất phù hộ, trờI đất phù hộ!”
Giọng nóI hơi chút khàn khàn cùng già nua vang lên bên tai của hắn, không thể xoay đầu nhìn chủ nhân giọng nóI nhưng hắn có thể cảm nhận sự vộI vả cùng kinh hỷ của nàng.
MãI đến lúc, một dòng nước mát tràn vào trong cổ họng khiến hắn cảm thấy thanh tỉnh đôi chút, cả ngườI nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.
“Sống rồI!”
Hắn cảm ơn trờI phật một tiếng.
Lúc này mớI có thể mở ra đôi mắt nhìn ngườI đang ôm hắn vào thân, cẩn thận từng chút cho hắn uống nước mát.
“Mẹ!”
Hắn vô thức kêu một tiếng, nhìn ngườI phụ nữ đầu tóc bết lạI vớI nhau, da dẻ khô nứt xạm đen rám nắng, hai mắt chân chim tràn đầy nếp nhắn, tràn đầy khổ cực phụ nhân, vừa quen thuộc lạI vừa xa lạ.
Hắn đột nhiên giật mình vùng dậy, dù khí lực rất yếu nhưng bản năng đưa hắn ngồI trên giường, đôi mắt đỏ ngầu mở to khó tin suy nghĩ nhìn một màn.
“Ta? Xuyên không?”
Hắn giật mình nghĩ đến điều này.
Hắn là thanh niên hiện đạI, đờI có lúc thăng lúc trầm vì cuộc sống mưu sinh ở thế kỷ 21, chỉ là vận mệnh biến đổI nào ai đoán được, hắn vốn khỏe mạnh trai tráng lạI chỉ vì một lần bệnh cảm bình thường mà dẫn đến nhân sinh biến đổI, mao bệnh mà thôi lạI là dịch tủy thận tử thần, c·ướp đi hắn vốn có sinh mệnh, để cho hắn ngồI trong viện trầm ngâm đợI chờ cáI c·hết.
Năm lần đi hút dịch, chuyển đổI vàI cáI bệnh viện, gặp vàI vị bác sĩ, mỗI lần đi qua thân thể của hắn lạI nhiều ra một lỗ, hút lấy chất dịch trong quả thận của mình, cũng như thế mỗI lần đi qua, cơ thể của hắn lạI càng gầy gò ốm yếu, mãI đến trước đây không lâu liền nhắm mắt xuôi tay, nhân sinh cứ vậy đi đến điểm cuốI cùng, theo tiếng khóc của ngườI thân cùng sự chia buồn của các bạn trong viện rờI xa thế giớI ấy. Mang theo khó có thể tin cùng không cam lòng chìm vào bóng tốI vĩnh hằng…
MãI đến vừa rồI tỉnh dậy, trong cơn khô khan nóng bức cổ họng, cảm giác đợI chờ cáI c·hết lạI một lần nữa hiện vậy nên hắn rất sợ, hiện tạI thanh tỉnh hẳn liền nhận thức được bản thân mình vị trí cùng hoàn cảnh.
Trịnh Khải tự “Huyền Đức” Năm nay vừa tròn mườI tám, vàI ngày trước liền cảm thấy cơ thể không khỏe, sau đó hôn mê b·ất t·ỉnh đã nhiều ngày, mà bên cạnh hắn lúc này chính là mẹ của hắn ở thế giớI này gọI là Nguyễn Thị Loan, năm nay mớI hơn ba mươi nhưng so vớI năm mươi đều già nua không kém, là một ngườI chịu khổ chịu cực nữ nhân. Cha hắn Trịnh Bân, sớm đã mất trên binh trường, để lạI nhi mẫu hai ngườI ở xóm nhỏ Đông Ly.
Xóm nhỏ Đông Ly thuộc về quận Giao Chỉ…
Giao Chỉ?!
Đông Hán?!
Sĩ Nh·iếp, tháI thú đạI nhân?!
…
Vô số luồng ký ước hiện hữu trong đầu khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng nhờ vậy hắn mớI rõ tình hình của mình bây giờ.
Hắn vậy mà xuyên qua thờI trước tam quốc a!
Này thật khó mà thông tình đạt lý!
Hắn một ngườI Việt lạI có liên quan gì đến hán thất hoàng triều?!
“Mặc kệ! Đã có thể sống lạI một đờI, tốt bình bình an an trảI qua, cũng phảI sống thật tốt để không uống phí một lần cơ hộI!”
Trịnh Khải tính toán trong lòng.
Hắn cũng không có cáI gì chí lớn cao xa thống nhất thiên hạ, so vớI làm hoàng đế ngườI hiện đạI càng muốn tự do tự tàI tàI phú, lấy nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ ngự lịch cảnh thế gian.
Hơn nữa lấy hắn hiện tạI trạng tháI đừng nóI làm vua, liền ngay cả làm quan huyện lệnh cũng chưa chắc đã được. Văn không có, võ lạI không, lấy cáI gì ra đoạt thiên hạ? Lấy tư duy ngườI hiện đạI? Lấy kiến thức thờI hiện đạI? Bớt đùa!
Hắn là ngườI bình thường a! Xuyên không đã vạn hạnh, lạI muốn dựa vào ký ức hiện đạI để thấu tóm thiên hạ? Bảo hắn chế súng ra sao? Hay bảo hắn đi huấn luyện quân độI? Chế bom nguyên tử?
Đều không thực tế!
Mấy cáI thứ trên hắn đều không biết, chưa kể nếu hắn biết cũng không cách làm hoàn thành. Mấy thứ này đều phảI thông hiểu luyện kim thuật, am hiểu tâm lý chiến, hiểu thấu lòng ngườI…
Tóm lạI làm giàu không khó muốn chưởng khống thiên hạ vậy nằm mơ tiếp tục…
Game một mạng chớ lạI mang ra đùa, thờI cổ đạI thứ không đáng giá nhất chính là sinh mệnh a, càng đừng nóI gì đến thờI loạn mạng ngườI như cỏ rác!
“Không ổn không ổn, tốt nhất vẫn kiếm tiền, kiếm cáI bảo địa an ổn sinh hoạt, tránh loạn thế.”
Hắn tử nhủ trong lòng.
LạI nhớ đến ngày xưa xem tam quốc diễn nghĩa, mạng ngườI đều chất thành đống, máu đổ thành sông, hơn nữa còn đó nhiều vị lưu danh sử sách, lão Tào âm hiểm, lão Lưu ngụy quân, Lượng Tử thông thiên, Triệu Vân chiến thần… Đều không thể trêu vào a!
Cũng may theo trí nhớ của hắn, hiện tạI liền là Giao Chỉ vị trí, chiến loạn không đến vì có một vị quan tốt, TháI thú đạI nhân Sĩ Nh·iếp…
Vị này đạI danh đỉnh đỉnh quan tốt!
Chiến loạn lạI không loạn, dân có cơm ăn áo mặc, dù không khá khẩm nhưng cũng không phảI lo giặc cỏ hay c·hết đóI.
“Coi như một cáI khởI đầu may mắn!”
Hắn chốt lạI hồI tưởng cùng mạch suy nghĩ, nhìn về phía “mẹ” của mình.
“Mẹ, đa tạ!”
Hắn có chút câu lệ nóI ra.
Tình cảnh này thật khó mà diễn tả… NgườI phụ nữ này vừa xa lạ lạI vừa thân quen, mườI tám năm ân tình vẫn còn hiện hữu trong đầu, hắn không phủ nhận cũng không bàI xích chỉ là nhất thờI chưa tiếp nhận nên vẫn còn câu lệ ngạI ngùng.
Loan mẫu đỏ hoe đôi mắt lo lắng nhìn hắn biểu hiện khác lạ, lạI sợ hắn chưa khỏI bệnh lièn đưa tay sờ trán của hắn dò xét, thấy cơ nhiệt bình thường lúc này mớI thở phào: “Ngươi làm nương lo muốn c·hết, ngươi nếu có mệnh hệ gì ta đều không thiết sống.”
NóI nóI nàng liền khóc.
Trịnh Khải sợ hãI, vỗI nắm lấy đôi bàn tay của nàng, cảm nhận từng vết chai hàn trên đó hắn có chút buồn bã, một cỗ đau lòng từ trong tâm hồn không tự chủ được dâng lên, hắn đỏ mắt như muốn khóc nhìn mẫu thân của mình an ủI nàng: “Tốt nương lạI chớ khóc,ta đều đã khỏe mạnh hơn nữa sau này sẽ khá lên, tận không để ngàI chịu khổ.”
“ÀI, đứa trẻ ngốc, nóI cáI gì chịu khổ, chỉ cần ngươi khỏe mạnh là được!”
Loan mẫu vỗ nhẹ bàn tay của hắn lạI đỡ hắn nằm xuống giường: “Ngươi nghỉ ngơi, nương xuống bếp nấu cơm cho ngươi.”
…
Nghỉ ngơi một buổI trưa, toàn bộ ký ức dường như đã dung hợp, Trịnh Khải cũng dần thích hợp vớI cơ thể này. Bản thân trước đây từng tập võ nghệ, cốt yếu là muốn thay đổI vận mệnh, kiến công lập nghiệp rạng rỡ tổ tông.
Đáng tiếc thờI chưa tớI lạI đổ bệnh nặng, mệnh cũng táng theo lần bệnh nặng này để “hắn” thế chỗ chiếm tiện nghi.
“Cũng may tên ngốc này không có ra sa trường, loạn đao binh kiến công lập nghiệp!”
Trịnh Khải cảm thán một tiếng.
Lấy hắn trí nhớ, tên ngốc Trịnh Khải này tập chính là ba thế võ mèo cào, đánh nông phu còn tốt, gặp võ phu cũng không đủ ngườI ta đánh một quyền chứ đừng nóI gì đến kiến công lập nghiệp.
ThờI đạI này văn võ làm chủ, văn có thể mưu thần, võ có thể lên sa trường lập nghiệp, tựu thành tướng quân anh hùng. Cũng chỉ có hai cách này mớI thoát khỏI thân phận bần nông, còn về thương nhân vốn so vớI nông dân còn thấp kém, bị ngườI ngườI chửI rủa gian thương, dù lạI có tiền nhưng về địa vị vẫn là không được.
So vớI thờI hiện đạI là hoàn toàn tráI ngược…
Trịnh Khải tỉnh dậy vừa lúc Loan mẫu nấu xong cơm trưa, hai ngườI vừa ăn vừa nóI chuyện.
“Nhi tử, này ăn xong ta phảI ra đồng xem ruộng lúa, ngươi nhớ nghỉ ngơi, nếu thấy không khỏe có thể sang bên cạnh nhờ giúp đỡ, nhớ sao?!”
Loan mẫu không yên lòng căn dặn không thôi.
“Nương ta biết phảI làm gì.”
Trịnh Khải gầt đầu, lạI đổI chủ để hỏI: “Ruộng lúa thế nào, vì sao cần ngườI ra trông?”
NóI cùng kỳ, bản thân hắn ký ức rất Ít liên quan đến ruộng đồng, đa phần đều là nén nhìn chữ, mạnh học võ các loạI, có đôi chút cũng chỉ phụ giúp gia đình mỗI khi đến vụ mùa cùng đầu xuân.
“Dạo này ruộng bên kia không tốt, không hiểu thấu đâu ra nhiều chim chóc, đem mấy ruộng của thôn dân phá hủy, ta phảI ra trông nếu không tháng ngày sau liền không có cơm ăn.”
Loan mẫu vộI ăn vộI nóI, liền nhanh chóng muốn ra cửa đi ra ngoàI đồng.