Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 1: Ta gọi là Thiên Tâm!




Chương 1: Ta gọi là Thiên Tâm!

Hắc ám hư không có một người đang không ngừng xé rách nó để chạy trốn, hắn cả người phát sáng giống như viên sao băng lao v·út qua ngân hà, tốc độ cực nhanh đến nỗi mọi thứ xung quanh thậm chí ngay cả hư không cũng đều bị dư chấn của hắn phá toái xoắn nát.

Hiển nhiên hắn là một tồn tại vô thượng!

Chỉ là vô thượng như hắn cũng không có cái gì siêu phàm thoát tục khí chất, ngược lại gương mặt của hắn bây giờ hiện rõ sợ hãi cùng bất lực không cam lòng, đang chật vật chạy trốn dường như muốn thoát khỏi cái gì đó đáng sợ đang theo đuổi hắn ở phía sau.

Tỏa Thiên Xích!

Óng ánh xích quang từ hư không giáng xuống giống như xúc tu một dạng không ngừng lao về phía hắn, tốc độ cực nhanh.

Hắn vội vàng xé rách hư không trước mặt tiến vào bên trong tránh đi nó.

Cứ vậy một đuổi một chạy giữa tinh không ngân hà…

Cũng không biết đã chạy bao lâu, qua bao cái năm tháng, chỉ biết hắn chạy từ khi còn là thiếu niên anh tuấn đến hiện tại đã thành lão già da dẻ nhăn nheo nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, hắn biết chỉ cần mình dừng lại dù chỉ là một giây thôi vậy cũng đồng nghĩa với c·ái c·hết cận kề.

Hắn tu đạo vạn vật vô cầu chỉ cầu trường sinh bất tử nhưng hiện tại lại dâng lên sinh mệnh trân quý, không tiếc mệnh thiêu đốt để chạy trốn khỏi Thiên Xích kiếp nạn.

So với c·hết hắn càng sợ bị Thiên Xích bắt lại, vì nó mà trở thành thức ăn bị nó cắn nuốt, nuốt sinh mệnh cùng ký ức, nuốt luân hồi cùng vận mệnh, mà hắn liền trở về hư không mãi mãi không luân hồi.

Hắn hối hận, sợ hãi cùng tràn đầy nghi hoặc.

Đạo?

Hắn tu đạo mười vạn năm, từ bình thường thiếu niên lấy bản tâm kiên định một đường cầu đạo, hắn không phải đại anh hùng cứu vớt thương sinh cũng không có to lớn danh vọng cùng chiến tích, hắn chỉ là kẻ thường trong vạn tộc cầu đạo tìm kiếm trường sinh.

Vì mình mà tu đạo, vì trường sinh mà cố gắng!

Ở thời kia của hắn thiên tài sao mà nhiều, giống như những vì sao tinh tú thay nhau lấp lánh mà hắn lại ảm đạm phai mờ.

Hắn còn nhớ thời đại kia thiên tài lớp lớp, có kẻ đánh khắp vạn cổ vô địch thủ thành vạn tộc kính ngưỡng sợ hãi khi nhắc đến tên. Hắn khi đó chỉ mới bước vào tu hành…

Lại có kẻ lấy thân mình ngăn cơn sóng giữ, cầm lấy thiên đao ngạnh kiếp tộc, thay cho thiên hạ chúng sinh giữ một chút hy vọng, cuối cùng thân táng bên trong hắc ám được vạn tộc ca ngợi cùng tôn sùng. Hắn khi đó đang ở tu tiên giới dãy giụa tìm kiếm tài nguyên…

Ở kia có kẻ thiên phú tầm thường nhưng lại sáng tạo ra kỳ công, đem vạn tộc đánh đến không còn manh giáp, độc đoán vạn cổ xưng thành nhất đế, vạn tộc lùi về phía sau nhất bái xưng thần. Hắn khi đó đang vì độ kiếp thánh cảnh mà đau đầu tìm kiếm phương pháp bảo mệnh…

Có kẻ sinh ra thân mang dị tượng, vừa ra đời liền bằng với hắn cả đời cố gắng tu luyện mới có thể đạt đến cảnh giới, tựu vạn cổ đệ nhất thiên tài. Hắn khi đó biết tin cũng chỉ thở dài than trời bất công, lại vì tương lai Đế cảnh phát sầu vì bình cảnh trước mặt.

Nhiều năm về sau, hắn cuối cùng cũng đi đến một bước kia, giống như bao kẻ thiên tài được vạn tộc ca ngợi, đứng giữa hư không độ kiếp thành tiên. Ở một thế kia vạn tộc nhìn hắn, đều đang tự hỏi hắn là ai…

Tiên giới một ngày hắn đến, những cái tên sáng chói trước đây được vạn tộc ca ngợi cũng ở đây, có kẻ mở ra một phương tiên triều xưng đế xưng vương, có vị bị truy g·iết tung tích không rõ ràng, có người đã sớm thành một nhúm cát vàng thân táng bên trên con đường tu đạo. Hắn khi đó mới đang chuyển hóa linh nguyên trong cơ thể thành tiên lực…

Hắn không quá rực rỡ chói lóa cũng không có vô địch tư thái, so với hắn người mạnh hơn không ít, hắn chỉ cô độc cùng cẩn thận mò mẫn trên con đường thành đạo, từng bước đi lên.

Để rồi nhiều năm tháng qua đi những cái tên lừng lẫy một thời, vang dội cổ kim chấn áp vạn tộc đều đã không còn được nhắc đến, có kẻ sớm trong vô địch bị người khác một quyền đập c·hết, có kẻ tài hoa hơn người nhưng tự phụ bị vạn tộc săn g·iết thân táng nơi hoang dại, có kẻ lập ra vương triều nhưng lại bị kẻ khác tính kế, vương tộc bị diệt, quốc sớm đã suy.

Tu đạo tu đạo, đến cuối cùng hắn vẫn còn sống, hơn nữa đi đến cuối tiên đạo khắc lên tên của mình.

Ở một ngày kia tiên nhân cũng tốt, thần nhân cũng được, thiên kiêu hay bậc tài hoa hơn người cùng đều một dạng, ngẩng đầu lên kính ngưỡng nhìn bản thân hắn độ kiếp chứng đạo thánh nhân.

Ở lúc kia vẫn có người đang tự hỏi, hắn là ai?

Nhiều năm qua đi, hắn đã ở đó đứng trên tất cả mọi người, độc đoán vạn cổ thánh nhân không người bì được, ở nơi đó hắn lần đầu tiên nói với mọi người.

Hắn tên Thiên Tâm!

Thiên Tâm thánh nhân!

Hắn xé mở không gian đi vào thánh giới, nơi mọi người trong thiên địa, nơi vạn tộc đều ngưỡng vọng muốn tiến nhập địa phương.



Cảm nhận được không gian và thời gian, sinh mệnh cùng vận mệnh, mênh mông đạo tặc cùng đạo thụ sững sừng che trời, hắn đã trường sinh, thọ ngang trời đất…

Hắn bắt đầu theo thánh giới dạo bước tìm hiểu nơi đây, chỉ là hắn đi không biết năm tháng cũng không thấy được ai, cũng không thấy điều gì thú vị, thậm chí hắn còn thấy thánh giới sao mà hoang tàn vắng lặng, giống như nơi này từng bị hủy diệt sau đó bắt đầu thái nghén ra sinh mệnh mới, tất cả sinh linh trên này đều rất yếu linh trí dù thiên địa linh khí nồng đậm đến khó tin.

Lần đầu tiên trong đời hắn đối với thánh cảnh có chút chán ghét, thật sự quá cô độc cùng tĩnh mịch.

Hắn lại về tiên giới!

Bắt đầu đi qua nhiều nơi, duyệt qua vô số người, ngắm đủ loại thiên kiêu, hắn biết vì sao thánh nhân như vậy ít, thiên địa lồng giam ước thúc khó có thể đột phá. Hắn nhìn một chút cũng không quản, sinh mệnh đều có thuộc về mình vận mệnh mà hắn chỉ là một vị khách qua đường nhìn một chút nhân sinh mà thôi.

Hắn cứ vậy đi qua một cái hội nguyên, đi qua một lần vũ trụ diệt kiếp chân chính…

Hắn cuối cùng đi đến một nơi, gọi Trường Sinh Giới.

Ở đây hắn gặp rất nhiều người giống hắn, đều là thánh nhân cảnh, thậm chí so với hắn mạnh cũng nhiều vô cùng.

Hắn sửng sốt lại bối rối…

Thánh nhân làm sao nhiều như chó chạy ngoài đồng?

Chỉ là rất nhanh có người cho hắn biết…

Thánh nhân cũng chỉ là bước đầu tiên trong tu đạo mà thôi!

Nực cười biết bao? Tu luyện cả đời đạt đến vạn tộc truy cầu cảnh giới, trường sinh một khắc liền mới chỉ là bước đầu của tu đạo?

Hỏi hắn làm sao mà tin được đây?

Thánh nhân chỉ là bước đầu tiên vậy bước cuối cùng lại là gì đây?

Thực lực có thể đến bước nào?

Hắn đã là thánh nhân, chỉ cần một ý nghĩ liền có thể hủy diệt một phương vũ trụ mà hắn trước kia trưởng thành và lớn lên, hắn có thể tạo ra một giới chứa được vạn tộc, hắn cũng có thể sáng tạo ra sinh mệnh cùng chưởng khống nó, vậy nhưng không phải cuối điểm tiên đạo sao?

Hắn không tin cũng nguyện ý không tin tưởng.

Bất đắc dĩ hắn liền ở lại Trường Sinh giới, đi tìm thuộc về mình câu trả lời.

Đạo cuối con đường lại là gì?!

Hắn tìm không ra câu trả lời, tất cả mọi người ở Trường Sinh giới cũng giống như mục đích của hắn nhưng đều chưa tìm ra đáp án.

Rồi một ngày kia, hắn chán ghét đại đạo, chán ghét truy cầu một thứ hắn không thấy điểm cuối cùng. Hắn đã trường sinh cũng không phải cố gắng gì nữa, hắn muốn trở về thế giới của mình, thành thật đợi chờ, thành thật cảm thụ thiên hạ chúng sinh, đi tìm niềm vui khác ngoài tẻ nhạt tu luyện không mục đích.

Hắn muốn làm một cái an nhàn thánh nhân!

Chỉ là trở về nơi bắt đầu…

Ở nơi đây vậy mà có một người, người kia uy nghiêm bọc trong thánh quang, trên thân tràn ngập đại đạo cùng quy tắc đang ngồi dưới cây đạo thụ mỉm cười nhìn hắn.

Nụ cười khiến hắn sờn gai ốc, lạnh thấu tâm gan!

Hắn không chút do dự quay người, xé rách giới vực vượt qua không gian cùng thời gian để chạy trốn.

Hắn không biết mình vì sao muốn chạy, cũng không biết người kia đến cùng là ai.

Hắn chỉ biết thực lực người kia cường đại hơn mình nhiều lắm, nhiều đến mức nào lấy hắn thánh nhân tư duy cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi.

Hắn có thể hủy diệt một phương vũ trụ vậy ngươi kia hẳn có thể vẫy tay diệt hai cái vũ trụ đi?



Hắn ghét kiểu suy nghĩ trẻ con 1+1=2 này của mình nhưng hiện giờ hắn cũng không thể nào tưởng tưởng được có nhiều cái vũ trụ tồn tại là như thế nào hình dạng… Vũ trụ sao mà to lớn? Nhiều ra mấy cái vũ trụ lại là cái gì cảnh tưởng?

Hắn cứ vậy chạy trối c·hết! Hắn biết chỉ cần dừng lại cùng với c·hết không khác gì nhau, cứ vậy dù yêu quý sinh mệnh hắn cũng cho thiêu đốt để chạy trốn.



Răng rắc! Vỡ vụn!

Đến một ngày hắn nghe thấy trong cơ thể một đạo âm thanh trầm đục, cũng chính là lúc hắn trong hoảng sợ chạy loạn dừng lại. Nhìn thấy thân xác của mình đã trở thành một lão già, cơ thể bắt đầu truyền đến suy bại cảm giác, hắn biết sinh mệnh của mình đã thiêu đốt đến điểm cuối cùng mà đạo tâm của hắn cũng đã vỡ vụn.

“Đạo lại là gì? Ta lâu nay tu là cái gì đạo?”

Đến đây hắn cũng không khỏi nghi ngờ hỏi mình một câu.

Hắn mới biết, hắn cũng chân chính chưa phải trường sinh, chỉ là sinh mệnh kéo dài không điểm cuối nên mới cảm thấy mình đã trường sinh.

“Thánh nhân cũng là sâu kiến…”

“Haha…”

Hắn cười thảm một tiếng, mang theo tràn đầy nghi hoặc cùng không cam lòng, trên thân tiên bào sớm đã đốt thành tro bụi, hắn trần trụi thả mình ngã vào hư không mặc cho Thiên Xích quấn lấy thân thể của mình.

Hắn đạo tâm đã vỡ, sinh mệnh đã đi đến điểm cuối cùng muốn mặc người xử trí.

Hắn đã nhận mệnh! Giãy giụa cũng vô ích!

Chỉ là mang theo nghi hoặc đợi chờ c·hết đi…

Phải! Là nghi hoặc mà không phải căm phẫn cùng tức giận.

Tiên đạo một đường, mạnh được yếu thua…

Hắn chỉ nghi hoặc tại sao lại t·ruy s·át mình, lại nghi hoặc thánh nhân phía trên lại là cái gì cảnh giới?

Đáng tiếc hắn hẳn sẽ vĩnh viên không biết được!

Vô số Thiên Xích từ hắc ám bên trong hiện ra lao về phía hắn, ngay cả vị kia trong bọc thánh quang cũng hiện lên.

Hắn nhìn thấy càng sâu nghi hoặc.

Hắn thật có giá trị vậy sao? Để cho vị kia theo bao nhiêu năm tháng cũng không từ bỏ đuổi theo.

Liền chút ít thời gian ấy, hắn vậy mà cảm thấy cơ thể mình có thứ gì đó động đậy, muốn phá toái hắn trốn thoát khỏi trói buộc.

“Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh”

Người kia trong hư vô cất lên âm thanh.

“Haha, cuối cùng cùng tìm được!”

“Theo bản tọa đi thôi, ta cho ngươi khôi phục!”

Âm thanh như thiên âm một dạng cất lên khiến người khó lòng không thuần phục.

“Hừ! Sâu kiến cùng dám đánh chủ ý lên bản thần?”

Trong cơ thể của Thiên Tâm vang lên một giọng nói.

Ông, ông, ông…



Liên miên không dứt tiếng trống đồng vang lên, giống như âm thanh gõ vang báo hiệu cho thiên binh vạn mã sắp xuất hành.

Cơ thể của Thiên Tâm đột nhiên sáng lên, một hư ảnh từ từ hiện lộ, là một cái đỉnh đồng hình vuông, bốn chân làm trụ bên trên có hai cái quai.

Nhìn có chút cũ nát mang dấu hiệu của năm tháng, hơn nữa còn nứt vỡ nhìn có thể sẽ phá toái bất cứ lúc nào, thật không có gì đặc biệt a.

Thiên Tâm trong lòng ý nghĩ.

Hắn biết thứ này, là thật lâu trước đây ở diệt kiếp có một vị nhân tộc thiếu niên dùng nó che chở thương sinh.

Nghe thì có vẻ lợi hại, chỉ là sự thật không được…

Diệt kiếp đến rồi lại đi, đem một vùng thiên địa xóa bỏ khỏi dòng thời gian, mà đỉnh đồng này trước đó liền vỡ nát, theo thiếu niên kia diệt vong mà mất đi linh tính. Thiên Tâm đi ngang qua liền góp nhặt các mảnh vỡ của đồng hương chắp vá lại nó, sau đó liền để trong cơ thể uẩn dưỡng chữa trị, coi như vì nó cùng chủ nhân làm ra sự kiện kia một cái thiện báo.

Haha, hiện tại lại vì nó mà bị người săn đuổi?

Nhìn như rác rưởi lư đồng lại là thần binh?

Haha nực cười!

Thần cmn binh a! ngay cả diệt kiếp đều chống đỡ không được phá toái, hiện tại lại là thần binh ngay cả bên trên thánh nhân cũng thèm khát?

Haha, cẩu huyết nội dung cốt truyện!



“Mẫu đỉnh, ngươi cường thịnh ta liền cứ vậy bỏ qua nhưng hiện tại ngươi ngay cả một phần thực lực cũng không bằng liền muốn chống đỡ bản tọa? Nói chuyện không phải quá nực cười rồi sao?”

Người trong thánh quang nhìn mẫu đỉnh thèm khát nói ra.

“Hừ! 1 cái sâu kiến mà thôi, dám cùng bản thần ham muốn? Tự cho mình là đúng?!”

Mẫu đỉnh khinh thường, chân thân bắt đầu rực sáng, bốn chân lóa mắt hiện ra quang mang.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, chân ảnh hiển hiện bên trên đỉnh đồng.

“Tứ Linh trận, Khởi!”

Mẫu đỉnh quát một thanh âm.

Tứ linh cấp tốc lao v·út lên hư không sau đó tỏa ra bốn hướng tạo thành trận thế, thanh thế cực kỳ kinh người khóa lại thánh quang.

Thiên Tâm bên dưới bị thiên xích khóa lại trừng mắt nhìn một màn này, tràn ngập lực lượng khiến hắn phút chốc cảm thấy thánh nhân lực lượng chính là rác rưởi.

“Tiểu tử, ngươi đạo tâm đã toái, sinh mệnh đã cực hạn, mở ra thánh niệm cho bản thần mượn thân thể, ta cho ngươi một cơ hội đi luân hồi.”

Đột nhiên âm thanh của mẫu đỉnh vang lên trong đầu của hắn.

Mở ra thánh niệm?

Thiên Tâm nghi hoặc.

Chính là buông bỏ ý thức a.

Loại này một khi làm dù là thánh nhân cũng có thể bị tu sĩ cấp thấp diệt cho hồn phi phách tán!

Nói thật dù là thánh quang người hay là mẫu đỉnh hắn đều không có gì tình cảm, một cái thì cmn giả heo ăn thịt hổ mượn nhờ mình để sống lại, một cái thì ép mình rơi vào đường cùng ngay cả sinh mệnh cũng táng vào bên trong.

Bất quá hiện tại dù sao cũng c·hết, liền mặc kệ bọn hắn xử trí đi thôi, bét nhất còn luân hồi. Đợi sau luân hồi nếu may mắn trong vài kiếp có thể tu luyện đến thánh nhân cảnh giới, ký ức liền có thể trở lại.

“Được!”

Thiên Tâm ước lượng một chút liền dùng sinh mệnh còn thừa của mình mở ra đạo niệm thánh ý, sau đó liền rơi vào bóng tối vô tận bên trong, mặc bên ngoài đại chiến có hay không kinh diễm…