Chương 32: Ngươi cuối cùng đã đến?!
Trịnh Thiên trong lòng thở dài một tiếng. Không phải hắn không tin Bạch lão mà là nhân tính con người thật không biết trước được điều gì, thiện ác phân chia cũng chỉ một làn ranh mà thôi. Trước đó không có gì chỉ là chưa tìm đến lợi ích để cho người động tâm mà thôi, mà phương pháp cho toàn thể thế giới tu tiên, đây là ý vị gì?
Là tài nguyên chất đống tài nguyên, là danh vọng cao không với tới a!
Bạch lão trước đó nhân phẩm là tạm được, bất quá Trịnh Thiên hắn cũng không hiểu quá rõ ràng, năm năm này hắn tiếp xúc qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Nhân sinh như thế không quan hệ, cần gì phải quan tâm quá sâu đâu?
Đối với hắn Bạch lão giống như boss tổng, còn hắn là tốt nhân viên. Boss trả công hắn được việc, quan hệ chỉ như thế mà thôi.
Nói hắn không thành công vậy Bạch lão tuyệt đối sẽ không tin tưởng, dù sao Bạch lão kiểm tra qua thân thể của hắn, hắn là biết đến. Nhưng hắn cũng không nói phương pháp của mình thành công, hắn sợ vì sự điên cuồng của mình nêu ra phương pháp, Bạch lão lại tìm đến vô số sinh linh thử nghiệm, tìm đến kết quả đạp vào tầng thứ cao hơn danh vọng địa vị.
Vì hắn mà có vô số phàm nhân phải làm chuột bạch nhưng kết quả lại chỉ có c·hết, hắn là làm không được, mặc dù rằng bản thân hắn cũng không phải hạng thiện lương gì người.
Trịnh Thiên thở dài một tiếng nói ra: "Bạch lão, ta không biết phải nói với ngài ra sao, chỉ là ăn vào Niệm Ý Thảo về sau ta liền triệt để mất đi toàn bộ ý thức, những đau đớn kia liền giống như vạn thanh kiếm từng cái, từng cái một đâm rách thân thể hơn nữa còn để ta nhất thanh cảm nhận rõ ràng. Ta đau đớn tuyệt vọng lúc tưởng liền muốn c·hết đi lại bị một đạo ôn tuyền bảo dưỡng lấy một tia hy vọng, bất quá ta vẫn chịu đủ loại dày vò hơn cả tuyệt vọng c·hết đi. Nếu ta đoán không sai, hẳn tia hy vọng kia là từ ngài mang đến, ngoài ra chính là ta có chút đặc thù gì đó mà ta không biết, chỉ biết sâu thẳm trong huyết mạch có giọng nói vang vọng kêu ta kiên cường."
Trịnh Thiên ngay thẳng kể ra, đa phần đều là sự thật, chỉ số ít là hắn thêm lắp vào mà thôi. Tỷ như huyệt mạch tương liên, loại này kỳ diệu huyết mạch truyền thừa đa phần đều thuộc về đại gia tộc, đại tu tiên giả, không quá hiếm lạ. Có một số huyết mạch cường đại đến nỗi sinh ra đã là chí cường chí giả, có một số loại lại phải trải qua sinh tử mới kích hoạt. Đây là Trịnh Thiên trong sách biết đến, cũng là thích hợp nhất lý do bao biện cho lúc này.
Còn về sợ bị Bạch lão phân mổ để tìm kiếm huyệt mạch của hắn là gì, hắn liền không sợ. Thứ nhất, Bạch lão hẳn không biến thái như vậy, thứ hai, nếu thật hắn có huyết mạch truyền thừa vậy liền nói sau lưng hắn có gia tộc hoặc thân nhân cường giả, một khi hắn huyết mạch bị kích hoạt vậy liền có tương liên người nhận ra, Bạch lão không sợ bị cường giả để mắt trả thù vậy liền mổ xẻ hắn để làm nghiên cứu huyết mạch a.
Nhưng nếu thật qua Bạch lão một cửa ải này hắn cũng là phải trả giá nhất định. Hắn là phải trong khoảng thời gian nhất định rời xa Bạch lão, vì hắn biết hắn không có cái gì huyết mạch hoặc là có cũng là lão cha biến thái không biết rõ ràng kia.
Một khi huyết mạch bị kích hoạt vậy liền sẽ bị đại gia tộc hoặc cường giả thân nhân nhận ra đón đi, đây mới là hợp lý sự tình. Nếu tiếp tục ở bên Bạch lão vậy liền sớm hay muộn tất cả bây giờ hắn nói ra đều chỉ là giả, lúc đó thật không biết chuyện gì xảy ra...
Vẫn câu nói kia, nhân tính con người không biết trước được điều gì, thà phòng trước còn hơn đến lúc xảy ra sự tình lại hối hận.
Này là tính cách của Trịnh Thiên, lo được lo mất, tính toán hơn thua thiệt thòi. Nói thẳng ra chính là chỉ tin tưởng vào bản thân mình, không tin tưởng vào bất kỳ ai khác.
Mượn một câu của Tào Tháo, "Thà phụ người trong thiên hạ, quyết không để người trong thiên hạ phụ lại ta!"
Hợp lý với tính cách của Trịnh Thiên lúc này.
...
Bạch lão một bên nghe Trịnh Thiên phân tích, một bên chính mình phân tích, quả nhiên hoàn toàn trùng khớp với hắn ý nghĩ, chỉ khác chính là huyết mạch. Ai có huyết mạch truyền thừa đều hẳn có thể tu tiên a, nhưng tiểu tử này không phải ngũ hành tạp chất linh căn sao? Lấy đâu ra huyết mạch truyền thừa.
"Ngươi có huyết mạch truyền thừa?" Bạch lão nghi hoặc.
Hắn không phải thèm khát huyết mạch của Trịnh Thiên, ngược lại là cao hứng vì tiểu tử này. Nếu thật tiểu tử này có huyết mạch vậy rõ ràng liền có thể tu tiên, lại thêm ba phần nhất đẳng tâm tính, tương lai thành một phương cường giả cũng không phải không thể. Nếu thật tốt bồi dưỡng, Thiên Kiếm Môn của hắn vậy liền theo đó mà trở lên lớn mạnh. Này để Bạch lão kích động không thôi!
Đáng tiếc, Trịnh Thiên không biết Bạch lão suy nghĩ, nếu không cũng chính là phỉ nhổ tính cách của mình một tiếng.
"Ta cũng không rõ chuyện gì, bất quá nghe mẫu thân ta kể lại,cha ta hẳn là tu tiên giả." Trịnh Thiên trả lời câu hỏi của Bạch lão.
"Thì ra vậy..." Bạch lão vui vẻ thì thào.
Trước đó Trịnh Thiên giải thích cái gì đó hy vọng hẳn là viên hồn nguyên đan kia của hắn, còn về huyết mạch được kích hoạt cứu tiểu tử này một mạng vậy liền giải thích thông một sự kiện, đó là người hủy đi linh hồn vẫn có thể tồn tài. Huyết mạch có mạnh có yếu, có loại này loại kia, kỳ lạ cho n·gười c·hết đi sống lại như thế cũng không phải không có, ví dụ như Sinh Mệnh Thần Huyết, Tử Liên Mệnh Linh,...
Nói như vậy phương pháp của tiểu tử này là sài không được, không nói đến viên hồn nguyên đan kia quá quý giá, liền huyết mạch truyền thừa này hắn sống ba trăm năm qua vẫn là lần đầu tiên thấy, nói quý hay không quý?
Thế mới nói, muốn cho phàm nhân toàn bộ tu tiên, ha ha, mơ tiếp đi!
Bạch lão vui vẻ gật đầu, cũng không vì không đạt đến phương pháp mở ra thần niệm trước mới tu tiên mà buồn bực. Vẫn bản tâm cũ, tu tiên là thuận thiên ý mà đi, loại này phương pháp nghịch thiên cho dù hắn biết đến cũng sẽ không để tâm tới. Hắn còn muốn sống thọ ít lâu a!
Cứ vậy, Bạch lão cũng Trịnh Thiên trò chuyện một chút tình huống của bản thân Trịnh Thiên, sau đó liền tách biệt rời đi, là Trịnh Thiên lui về động phủ của mình.
...
Trịnh Thiên thân thể là hoàn chỉnh không b·ị t·hương hao, dù trước kia làn da bị nứt ra do căng phồng linh hồn dưới sự trợ giúp của Bạch lão sớm đã trở lại bình thường, hơn nữa càng thêm tươi sáng có thần, chỉ là hắn vẫn vậy mệt mỏi do ám ảnh ăn vào Niệm Ý Thảo kia. Trịnh Thiên mệt mỏi về đến động phủ của mình cũng liền không quan tâm đến linh hồn của hắn mạnh lên có sinh ra thần niệm hay không, hắn thật chỉ muốn nằm xuống để ngủ th·iếp đi...
Trong bóng đêm vô hạn cơn mê ngủ, Trịnh Thiên lờ mờ lại có thể cảm nhận xung quanh mình một ít đồ vật, không quá rõ ràng nhưng rất chân thật, hắn biết đây là thần niệm của hắn đã được sinh ra, chỉ là do tâm mệt mỏi hắn không có thích ứng đi tìm hiểu. Cứ vậy hắn trong giấc ngủ cũng có thể cảm nhận xung quanh mình những đồ vật kia.
Thật kỳ diệu cảm giác!
Đây là tu tiên giả sao?
Trịnh Thiên nghi vấn trong mơ, hắn tiếp tục ngủ say nhưng vẫn hay thử nghiệm cảm giác sử dụng thần niệm nhìn ngắm xung quanh.
Theo lý mà nói, tu tiên giả liền sẽ như vậy tự động dùng thần niệm cảm nhận xung quanh, cũng không cảm giác thấy buồn ngủ hay đói cảm giác, bất quá Trịnh Thiên khác biệt, hắn dù sinh ra thần niệm nhưng bản thân chính là phàm nhân, vẫn không thể thoát khỏi phàm nhân phải trải qua cảm giác. Vậy nên dù đi ngủ thần niệm vẫn cảm nhận được xung quanh, mới đầu còn cảm thấy mới lạ vui vẻ, bất quá lâu dài liền cảm thấy không tự nhiên.
Buồn ngủ a, lại cứ vậy cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Trịnh Thiên bất đắc dĩ bỏ qua cảm giác buồn ngủ sang một bên, liền dứt khoát dùng thầm niệm đi quan sát cơ thể của mình.
Từng bộ phận trên cơ thể của hắn như hiện hữu bên trong đầu của mình, làn da, tinh huyết, lỗ chân lông thật như được phóng to rõ ràng, thậm chí chỉ cần hắn nguyện ý, từng lớp tế bào huyết mạch cũng đều hiện ra trong đầu của hắn.
Hắn thật thành công!
Chỉ cần cho hắn thời gian, tìm ra đạo linh huyệt hay chỉ là sớm muộn thời gian mà thôi. Chỉ cần tìm ra linh huyệt, phá mở chúng nó vậy hắn chính thức có thể tu tiên.
Trịnh Thiên vui vẻ.
"Ngươi cuối cùng cũng đến!"