Chương 31: Thành công?!
Trịnh Thiên vạn vạn không nghĩ, liền ngay một khắc hắn ăn vào Niệm Ý Thảo về sau cũng là lúc hắn mất đi toàn bộ ý thức, đâu đó còn lại chỉ là đau đớn tột cùng, giống như ngàn vạn con kiến càng cắn xé lấy linh hồn của hắn vậy.
Nhưng là...
Bản thân hắn quằn quại đau đớn dưới mặt đất, linh hồn của hắn lại trôi nổi ở một nơi nào đó vô định. Hắn đau đớn bên ngoài cứ vậy lại không thể nào cho hắn cảm nhận được bất cứ điều gì, bất quá hắn vẫn có thể tưởng tượng hình dung ra là mình đang đau đớn như thế nào...
Giống như bản thể và linh hồn của hắn là hai người hoàn toàn khác biệt vậy!
...
Trong vô định không gian một màu xám xịt Trịnh Thiên cứ vậy trôi nổi ở thế giới này, mặc bên ngoài thân thể đang gào thét. Một phút, hai phút... Một ngày, hai ngày, đến hiện tại hắn cũng không biết rõ tình huống cụ thể là thế nào hoặc nói hắn là không quan tâm đến. Hắn chỉ biết bản thể của mình sớm đã lâm vào hôn mê được Bạch lão chăm sóc lấy, còn chính linh hồn mình thì bị nhột tại nơi này.
Giờ phút này hắn duy nhất chỉ muốn biết...
"Đây rốt cuộc là nơi nào?"
Hắn nghi hoặc.
Trịnh Thiên không cách nào tính toán đến thời gian nhưng dựa theo tiềm thức hẳn cũng gần bảy ngày trôi qua. Bảy ngày Không di chuyển, không động đẩy, chỉ đứng một chỗ cảm nhận lấy một màu xám xịt.
Hắn liền nhanh nhàm chán đến phát điên ở nơi này mất rồi... Mặc dù hắn đã tìm mọi cách, thử mọi phương án cũng không cách nào nhích lấy một ly.
Để hắn an ủi là ở trong không gian xám xịt một mảnh mơ hồ này vậy mà có ánh sáng. Là có nhưng cũng chỉ là ánh sáng le lói lúc hắn mới đến nơi này, sau đó... Liền không còn có thứ gì.
Tia sáng le lói yếu ớt mới hiện ra liền bị dập tắt
Bỗng...!
Ông, ông...
Liên miên không dứt hình ảnh âm thanh đột nhiên tràn vào trong đầu của hắn, ngay cả khi ở dạng linh hồn hắn cũng cảm nhận được.
Đau đớn...
Đau muốn bổ đôi đầu!
Là hình ảnh từ lúc hắn có nhận thức ở thế giới này đến bây giờ...
Là từ quỷ dị thôn phong đến quen biết Từ Ngư nhóm người, là qua bậc nút thang trời đến hiện tại làm cái quản gia phong môn. Từng cái quá khứ hắn đã trải qua lại lần nữa hiện về, giống như đem hắn sinh sinh thể nghiệm qua cuộc sống thêm một lần nữa... Sinh động và thực tế!
Không quan trọng!
Trải thêm thì trải thêm nhưng cmn a, cái trải nghiệm ăn vào Niệm Ý Thảo về sau cũng lại lần nữa hắn được trải nghiệm.
Ghét của nào trời trao của nấy a!
"Aaaaaaaa...
Đau thấu tâm gan, đớn đến cùng cực.
Hắn giống như c·hết đi vậy. Không! So với c·hết còn đau khổ gấp trăm vạn lần, liền giống như khi ý thức đang còn minh mẫn ngạnh sinh đem dao cắt lấy từng lớp thịt, đem cái đục thục vào sương tủy, nếu không phải hắn hiện tại chỉ có linh hồn sợ cũng bị loại đau đớn này giày vò mà c·hết đi.
Quá đáng sợ đau đớn!
Giờ phút này trời đất đối với hắn quay cuồng, không gian như bóp méo, hắn liền hai đời linh hồn, dù tâm tính nhất đẳng đều không có cách nào chịu nổi sự giày vò này, bất tri bất giác hắn lại mất đi ý thức chìm vào trong bóng đêm vô hạn.
...
Ngoại giới.
Bạch lão đi tới đi lui trong động phủ của mình, hắn đăm chiêu thi thoảng lại dừng một chút nhìn qua Trịnh Thiên đang b·ất t·ỉnh trên giường.
Tu tiên nhiều năm sự tình gì đối với hắn mà chưa từng trải qua?!
Vậy mà lần này hắn thật không cách nào hiểu nổi, một người linh hồn bại diệt vậy mà thật không c·hết đi, hơn nữa còn ngay ngắn ngủ ngon lành.
Quá bất tư nghị!
Bảy ngày trước đó, ở Bạch lão tận mắt chứng kiến linh hồn của Trịnh Thiên ăn vào Niệm Ý Thảo về sau liền bắt đầu bành trướng, dù kế bên có lão một cái kim đan hộ pháp nhưng hiệu quả kéo dài cũng không quá một canh giờ. Hơn nữa đừng nói lão vô lực, ngược lại ngay cả trân quý nhất đan dược là Hồn nguyên đan lão cũng cắn răng cho tiểu tử này ăn.
Hồn nguyên đan là trị thương nguyên thần đan dược, chỉ có tông chủ cùng nguyên anh lão tổ Thiên Kiếm Môn mới có tư cách phục dụng. Nếu nói về giá trị, so với vạn cái Trịnh Thiên cộng lại cũng không bằng một góc của nó a. Bất quá lão vẫn cắn răng đưa cho Trịnh Thiên phục dùng, không phải vì gì khác, đơn giản vì trước đó một lời hứa mà thôi.
"Tận lực giúp hắn một lần!"
Những cũng liền vậy... Dù ăn vào loại này thần đan trị thương hồn phách nhưng tiểu tử kia ngoài thân thể không tiếp tục phình trướng thì thật không có gì thay đổi. Cuối cùng linh hồn tăng trưởng quá nhanh dẫn đến thân thể của tiểu tử này có chút không chịu nổi, liền lúc ấy linh hồn bị ma diệt mà c·hết đi.
Trịnh Thiên tiểu tử kia thật là c·hết đi, ngay trước mặt kim đan như lão mà c·hết. Nhưng Bạch lão hắn cũng thật bất lực, dù sao hắn cũng đã cố gắng hết sức để cứu về tiểu tử này, cũng coi như không thẹn với lương tâm của mình đi. Bất quá càng để hắn ngoài ý muốn là, tiểu tử kia linh hồn vốn bị ma diệt hoàn toàn mất đi sinh cơ vậy mà lại có lại hơi thở, so với khi còn sống còn trầm ổn hơn rất nhiều, khác biệt duy nhất chính là vẫn không có linh hồn.
Người không có linh hồn vẫn tồn tại?
Bạch lão hắn tu tiên hơn vài trăm năm đều chưa thấy qua, thậm chí nghe qua cũng chưa từng a...
o0o
Động phủ Bạch lão, Bạch lão đi tới đi lui, cũng không phải lo lắng gì mà lão đang chờ Trịnh Thiên tỉnh dậy để xem kết quả, thiếu chút đều muốn đem tiểu tử này mổ xẻ ra xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Không có linh hồn vẫn tồn tại?!
Đang lúc suy tư vì vấn đề này, lão liền cảm nhận trên thân Trịnh Thiên hơi thở bình ổn bỗng chốc loạn nhịp, lúc nhanh lúc chậm giống như đang lo lắng điều gì đó.
"A, ngươi đã tỉnh?" Bạch lão thất kinh.
Phải! Trịnh Thiên là thật tỉnh lại, trong hoảng sợ mà tỉnh lại.
Hắn vừa trải qua một giấc mộng dài, là ác mộng đau đớn đến thấu tâm gan, hắn là thà rằng c·hết đi cũng không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
Bất quá không quan trọng, còn sống liền tốt a!
"Bạch lão..." Trịnh Thiên hư nhược nằm trên giường lên tiếng.
"Thật là ngươi..." Bạch lão vẫn thất kinh.
Không phải lão tâm lý không được mà chuyện xảy ra thật quá phi lý. Một người linh hồn diệt bại còn có hơi thở, không nhưng vậy còn thật bình an tỉnh lại?
Đoạt xá?!
Phải, ban đầu Bạch lão chính là ý nghĩ này, nếu không phải có cường giả đoạt xá mượn nhờ thân thể Trịnh Thiên trùng sinh sống lại, vậy cũng không có cách nào giải thích hiện tượng này. Bất quá nghe Trịnh Thiên nói ra hắn liền biết không phải, vậy nên hắn càng thêm nghi hoặc a.
Nhưng để cho chắc chắn Bạch lão hay là vẫn kiểm tra một lượt Trịnh Thiên tình huống, kết quả đưa ra thật là không bị đoạt xá, hơn nữa linh hồn của tiểu tử này lớn mạnh hơn không ít.
Bạch lão kích động, nếu thật sự không phải bị đoạt xa vậy... "Tiểu tử, ngươi thật thành công?"
Nếu thật vậy, hắn chẳng phải là khai sáng ra vô tiền khoáng hậu công đức sao? Cho toàn thể thế giới tu tiên a, hahaa.
Dùng một viên hồn nguyên đan cùng một cọng không mấy giá trị Niệm Ý Thảo, lại thêm có kim đan hộ pháp liền có thể mở ra phương pháp tu tiên...
Niệm Ý Thảo không đáng nhắc đến nhưng kim đan tu sĩ cùng hồn nguyên đan cho dù lại quý cũng không đáng giá nhắc đến so với kết quả đạt được a.
Bạch lão kích động...
Trịnh Thiên không biết Bạch lão suy tư, hắn chỉ có thể yếu ớt gật đầu nhưng nghĩ kỹ hay là vẫn lắc đầu.
Hắn có chút không hiểu tình huống của mình, hắn là thật thành công ăn vào Niệm Ý Thảo tăng cường linh hồn của mình từ đó sinh ra ý niệm, bất quá hắn chắc chắn không phải phương pháp của hắn thành công mà là thân thể của hắn có chút đặc thù mới dẫn đến thành công. Đây là toàn bộ trải qua một lần nữa ăn vào Niệm Ý Thảo về sau hắn đưa ra phân tích kết luận.
Phàm nhân ăn vào Niệm Ý Thảo chính là tìm đường c·hết, loại đau đớn giày vò kia không phải cái gì phàm nhân có thể chịu đựng được, thậm chí luyện khí cảnh cũng vậy. Hắn hiểu được vì sao chỉ đến trúc cơ mới có tư cách hưởng dụng Niệm Ý Thảo này.
Có lẽ là...
Trịnh Thiên đột nhiên nghĩ đến.
Là song linh hồn a!
Phải, hắn là xuyên không giả nên phương pháp này mới có thể thành công trên người của hắn. Bản thân ăn vào Niệm Ý Thảo về sau song hồn liền bị ma diệt một cái, còn lại một cái khác hưởng dụng lấy hiệu quả của Niệm Ý Thảo tác dụng, từ đó tăng lên linh hồn của mình sinh ra niệm ý.
Trịnh Thiên cho là vậy!
Trịnh Thiên bừng tỉnh rõ ràng, tự nhủ trong lòng của mình: "Tuyệt đối là vậy!"
Bất quá hắn vẫn không nói ra, không phải hắn không tin Bạch lão mà là thật sự nói không được.
Nói hắn là người xuyên không?
Sợ rằng c·hết cũng không biết mình c·hết như nào.
Có thể Bạch lão tính cách hắn sẽ không g·iết hắn nhưng đem hắn đi nghiên cứu cũng không phải không có khả năng a.
Tốt nhất vẫn là không nên nói ra.
"Bạch lão, ta là thật thành công nhưng ngài cũng không nên thử nghiệm. Nếu ta đoán không sai phương pháp này là dùng không được." Trịnh Thiên hư nhược nói ra.
Bạch lão nhíu mày nghi hoặc: "Vì cái gì? Không phải chính ngươi thành công a?"