Chương 14: Thẩm Trường Thanh
Sáng ngày hôm sau, không khí ấm áp, gió thổi nhè nhẹ.
Bên bờ sông, hai hàng cỏ lau phấp phới, trên mặt nước Thẩm Trường Thanh chèo bè chở Lục Quân đi tìm hà tặc.
Kỳ thực nó cũng không biết hà tặc ở chỗ nào, chỉ biết rằng hà tặc thường hoạt động ở vùng nước dọc theo đường sông.
Nó một bên chèo bè, một bên hưng phấn nói: “Thần tiên đại hiệp, nếu ta cố gắng thì sau này cũng có thể được như ngài sao?”
Lục Quân gật đầu, cười nói: “Đúng thế, thiên địa rộng lớn, kỳ cảnh vô biên, thiên hạ vô tận, kỳ nhân vô số. Chỉ cần một lòng chăm chỉ, trước mặt chính là biển rộng trời cao, chim bay cá lặn mặc ngươi khám phá.”
Hắn yên tĩnh ngồi trên bè, cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi ngang tay, trong lòng dần xuất hiện vật lạ, giống như trong lòng có một khỏa hồng trần đại đạo đang dần nở rộ.
Bè xuôi theo nước trôi đi vài dặm, phía trước mặt nước bỗng chấn động, gợn sóng lăn tăn, một chiếc thuyền lớn xuất hiện trong mắt hai người.
Thiếu niên cúi đầu chèo bè, ban đầu không phát hiện ra gì, khi thuyền lớn đến gần, một cái bóng đen khổng lồ phủ xuống bè mới kinh hãi nhận ra, vội vàng hét lớn: “C·hết rồi, chìm bè.”
Lục Quân khoát tay bảo nó yên lặng.
Thuyền lớn lao ngang qua bè nhỏ, sóng nước đẩy mạnh hất bè ra xa, Lục Quân đè tay một cái, linh lực như thủy triều trút xuống mặt nước, yên ổn thân bè.
Thiếu niên thấy vậy liền nhận ra mình thất thố, thuyền lớn chỉ chạy ngang qua bè nhỏ không phải đụng thẳng mũi bè, thế là cười hì hì, nói: “Thần tiên đại hiệp võ công cao cường, lại cứu tiểu tử này một mạng, ngày sau tiểu tử nguyện dùng thân báo đáp.”
Ơn này tại hạ không dám nhận, Lục Quân vừa buồn cười vừa bực bội, đồng thời sửa lời nó: “Là pháp lực cao cường.”
“Vâng, pháp lực cao cường, hắc hắc.”
Thế là bè tiếp tục trôi về phía trước, dưới ánh nắng chói lọi, tình cảnh trở nên thanh bình khó được.
Cuối ngày hôm đó, Lục Quân dùng linh lực dò xét đường sông, cuối cùng phát hiện hang ổ hà tặc, trực tiếp hàng lâm, dọa cho bầy hà tặc quỳ khóc xin tha, cũng thành công lấy linh vật về cho Thẩm Trường Thanh.
Tiểu tử này tìm được di vật vui mừng một đêm, triệt để bỏ qua khúc mắc, thế là đi theo Lục Quân trở về Thanh Bình Cốc.
Bái kiến sư tỷ, sư muội và sư phụ xong xuôi, Thẩm Trường Thanh được Lục Quân sắp xếp ở trong nhà của hắn.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là đệ tử nội môn, quyền hạn không lớn đến mức tùy ý sắp xếp nơi ở cho tên tiểu tử này.
Thời gian thắm thoắt thôi đưa, vạn vật biến đổi, vừa mở mắt ra đã là năm tháng sau.
Trong khoảng thời gian này Lục Quân liên tục bế quan, tu vi đột phá tới Kim Đan cửu trọng thiên.
Sư muội Cố Tiểu Bạch cũng đột phá Nhân đạo Trúc Cơ tầng hai, trận pháp nhất đạo cũng hiển lộ phong mang.
Sư tỷ Lục Nguyệt tu vi tiến triển chậm, không có đột phá.
Tiểu sư muội Tạ Linh Thuần kiếm pháp ngày càng ảo diệu, đã ngộ ra được kiếm đạo, thiên phú khiến cho người ta kinh hãi không thôi, đồng thời nàng cũng đột phá Trúc Cơ cảnh, không phải Nhân đạo Trúc Cơ mà là Địa đạo Trúc Cơ.
Ngày hôm đó, Lục Quân đến nhà sư tỷ tìm sư muội Cố Tiểu Bạch.
Vừa vào nhà, không gặp sư tỷ, chỉ gặp sư muội đang ngồi họa trận pháp.
Hắn đi lại ngồi bên cạnh nàng, tò mò nhìn nàng họa trận pháp.
Trận pháp nhất đạo có tới ngàn đường vạn lối, Cố Tiểu Bạch họa trận pháp chính là cầu kỳ tỉ mỉ, nhưng bù lại trận pháp cao minh, tác dụng rất nhiều.
Mấy tháng trước sư phụ Tô Vân biết được sư muội nàng tinh thông trận pháp, cũng là vui mừng vô cùng, thế là nhờ nàng bày một cái trận pháp cho Thanh Bình Cốc.
Đối với việc này, sư muội rất vui vẻ đồng ý, nàng họa nhiều trận pháp, lại chưa có cơ hội bày trận.
“Sư huynh.” Cố Tiểu Bạch nhìn thấy hắn vui vẻ kêu lên.
Nàng chỉ tay vào trận họa, cười rạng rỡ khoe khang với hắn: “Việc sư phụ nhờ vả muội đã hoàn thành, huynh coi trận pháp muội họa có ổn hay không. Trận pháp này tên là Sơn Hà trận, tên gọi có chút kêu, là muội nhìn trong sách rồi viết lại, trận pháp bao gồm trên dưới trái phải, trên có càn khôn, dưới có trận khí, trái có bẫy rập, phải có đệ tử tọa trấn, tác dụng phòng ngự địch nhân công vào môn phái.”
Lục Quân nhìn nửa ngày, chỉ thấy ngón tay thon dài mềm mại của nàng, nào có nhìn thấy nét vẽ nào?
Biết nhìn nhiều sẽ nhiễu loạn căn cơ, thế là hắn giả vờ cười khen nàng: “Trận pháp rất cao minh, Sơn Hà trận, nhưng sơn là Thanh Bình sơn, còn hà là cái gì?”
Thanh Bình cốc không phải không có nước, ở ngoại viện nội viện đều có kiến tạo giếng nước, sinh hoạt của đệ tử đều dùng nước này.
Cố Tiểu Bạch cười một tiếng, nói: “Là ao nhỏ nhà sư huynh.”
Bày trận pháp đi dùng ao nhỏ nhà ta làm gì?
Công kích địch nhân rớt ao nhỏ ngã cắm đầu m·ất m·ạng?
Thế là hôm đó cả tông môn đều chạy đi bày trận.
Bên trên càn khôn chính là bày một cái trận pháp nhỏ có khả năng công kích ở trên bầu trời Thanh Bình Cốc.
Bên dưới trận khí thì kiến tạo trận địa, cắm xuống mấy chục binh khí sắc nhọn, kẻ địch đi vào không biết đường lui sẽ b·ị đ·ánh ngã cắm đầu xuống đó m·ất m·ạng.
Bên trái bẫy rập sẽ do các đệ tử nội môn phụ trách thiết kế bẫy rập, địch nhân một khi sa vào nhất định sống dở c·hết dở.
Bên phải đệ tử Thanh Bình cốc chính là trực tiếp bố trí đệ tử trông coi và phụ trận.
Trận pháp bày xong, e là cũng không có gì dùng.
Lục Quân chào tạm biệt sư muội, trở về nhà nhỏ nhìn Tiểu Thuần luyện kiếm, thuận tiện dặn dò Thẩm Trường Thanh chăm sóc tiểu sư muội, sau đó đi vào dược điền bắt đầu hái dược thảo mang đi phường thị kiếm tiền bao nuôi sư muội luyện trận đạo.
Đột phá liên tục hai tiểu cảnh giới, Lục Quân không vội sử dụng nó để quay vòng quay trân tài.
Con hàng này rất lừa người, căn bản không có gì tốt.
Đêm đến, hắn ngồi ngoài sân nhỏ nhìn bầu trời đêm.
Tiểu sư muội đã trở về nhà sư tỷ nghỉ ngơi.
Thẩm Trường Thanh cơm chưa kịp nuốt đã nằm ngáy o o.
Bỏ lại hắn một mình không có ai trò chuyện.
Bốn tháng sau, Lục Quân rốt cuộc đột phá Kim Đan cảnh thập trọng thiên.
Thuần Dương Vô Cực Công nghịch luyện viên mãn, chỉ cần tàn chi còn sót, nhất định phục sinh sống lại.
Trong khoảng thời gian này, Phong Thần Kiếm cũng tỉnh dậy từ trong ngủ say, rất vui vẻ bám lấy tiểu sư muội, mà tiểu sư muội nhìn ra thanh kiếm có hồn, cũng vô cùng vui vẻ, thường xuyên ôm kiếm bồi hồi ngồi trong sân nhỏ nói chuyện.
Một dịp ghé thăm sư muội Cố Tiểu Bạch, Lục Quân nhìn thấy Đại Hoàng, con hàng này không có việc gì làm hay ngồi bên cạnh sư muội nếm trà, đoán chừng năm trăm năm sau sẽ hóa thành hình người.
Thi thoảng hắn cũng xuống núi, ghé vào tửu điếm ăn uống một phen, thuận tiện nghe chuyện trà dư tửu hậu.
“Kiếm Hà sơn kiếm trận bị một con ngưu yêu phá hư, vô số đệ tử t·hương v·ong, Kiếm Thánh phẫn nộ tại chỗ chém g·iết ngưu yêu.”
“Vạn Long sơn vạn long gầm rú, một đầu bạch long lao ra ngoài tàn sát trăm dặm, dẫn động thú triều hủy diệt ngàn dặm đất bằng, cuối cùng bị một vị lão tăng phật môn trấn áp thu làm tọa kỵ.”
“Bạch Viên sơn một con khỉ ngộ ra đại đạo, đột phá Đại Thừa cảnh, hóa thành nhân viên, muốn ngang hàng với Nhân tộc, ở trên ngọn núi khai tông lập phái, đặt hiệu là Bạch Viên phái.”