Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Trúc Cơ, Tu Luyện Ngàn Năm Thành Chúa Tể

Chương 15: Lại đến Bạch Lang trấn




Chương 15: Lại đến Bạch Lang trấn

Ba tháng sau, Lục Quân tròn 25 tuổi, tỉnh dậy từ trong tu luyện, thành công đột phá Nguyên Anh cảnh nhất trọng thiên.

Đinh.

Thông báo hệ thống vang lên.

“Chúc mừng đột phá Nguyên Anh cảnh, thăng cấp thành công Hạo Thiên Nhãn, mở ra công năng dò xét cao cấp hơn.”

“Chúc mừng đột phá Nguyên Anh cảnh, Phong Thần kiếm thăng cấp thành pháp bảo hạ phẩm, hiển lộ một chút hàn mang sắc bén.”

“Chúc mừng đột phá Nguyên Anh cảnh, mở công năng mới: Xây dựng môn phái.”

“Chúc mừng đột phá Nguyên Anh cảnh, mở công năng mới: Nhiệm vụ cốt truyện.”

Lục Quân ngẩn người.

“Xây dựng môn phái: Môn phái cường đại, mới an tâm tu luyện, đợi đến hạo kiếp, đây sẽ là một phần trợ giúp không đơn giản.”

Sau đó Lục Quân nhìn thấy một dãy thông báo hiện lên trước mắt.

“Mở khóa sự kiện môn phái: Đệ tử mới.”

“Mở khóa sự kiện môn phái: Nhiệm vụ cốt truyện.”

“Thanh Bình cốc suy cho cùng cũng là tông phái lục lưu, trong thiên hạ danh tiếng không hề nhỏ, hôm đó tình cờ có một thiếu niên nghe thanh danh của Thanh Bình cốc, biết trên núi không có cao nhân gì giỏi, thế là lập chí lên núi tu hành, nghĩ rằng dùng thiên phú siêu quần của mình vực dậy môn phái nhỏ này.”

“Nhiệm vụ cốt truyện: Mỗi một người đều sẽ có câu chuyện, thiên hạ cũng vậy, đầy rẫy sự lạ. Hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện sẽ có ban thưởng hậu hĩnh, đồng thời mở ra những bí mật động trời.”

“Sự kiện đệ tử mới sẽ bắt đầu trong ba giờ nữa, mời ra trước cửa đón đệ tử mới nhập môn.”

Lục Quân nghe vậy có chút kinh ngạc.

Thiên phú siêu quần?

Một mình vực dậy môn phái nhỏ này?

Là vị thiên tài tuyệt thế nào?

Mời các hạ vào vườn rau làm việc, tại hạ bao nuôi đầy đủ, bảo đảm không lo ăn mặc, chỉ việc tu hành hái rau.

Thế là một mình đi ra chân núi, hưng phấn ngồi trên mỏm đá chờ đợi đệ tử mới đến.

Quả nhiên đúng 3 canh giờ sau, Lục Quân nhìn thấy có người xuất hiện.

Là một thiếu niên 12 13 tuổi.

Mặc áo màu vàng, đầu đội mũ lớn, chân đạp trường ngoa.

Nhìn có vẻ bất phàm.



Quan trọng là có tiền.

Có thể bao nuôi ngược lại hắn.

Dùng Hạo Thiên Nhãn nhìn một cái.

Lập tức dứt khoát quay đầu về núi.

«Tính danh: Kiêu Viêm »

« Tuổi thọ: 12/76 tuổi »

« Chủng tộc: Nhân tộc »

« Giới tính: Nam »

« Mị lực: Phổ thông »

« Khí vận: “Cao Nhân Chơi Trội” »

« Cảnh giới: Không »

« Công pháp tuyệt học: Không »

« Thần thông: Không »

« Pháp bảo: Không »

« Đạo lữ: Không »

« Quan hệ nhân mạch: Phụ thân Kiêu Hùng, phụ mẫu Vân Tình »

« Thù địch: “Thanh Hà phái” “Càn Lưu tông” “Kiếm Đồng sơn” “Nhạc Vân cốc” “Linh Phong các” »

“Cao Nhân Chơi Trội: Là một tên cao nhân, kiếm pháp rất tốt, đánh nhau với hạ nhân trong nhà chưa từng bại, khí thế cường đại, ra ngoài hành tẩu dẫn theo hai trăm tên hạ nhân, trên đường gặp phải sơn tặc, không cần rút kiếm địch nhân đại bại, quả là cao nhân.”

Lục Quân kinh ngạc, vị cao nhân này, thỉnh cách xa tại hạ năm trăm bước, chúng ta không thù không oán.

Thiếu niên chắp tay sau lưng, nhìn thấy một người mặc áo đệ tử Thanh Bình cốc ngồi ở trước mặt, chậm chạp đi đến, cười nói: “Vị huynh đài này là người của phái này?”

Lục Quân yên lặng nhìn hắn, dứt khoát quay đầu về núi, thật sự không muốn nói nhiều.

Thiếu niên ngẩn người, thở dài: “Trời cao đất rộng, thiên phú tốt sẽ dễ khiến người khác ganh tị.”

Nói đoạn trực tiếp quay đầu, một cái môn phái "nhỏ" mà thôi, không cần thiết so đo.

Lục Quân trở về nhà nhỏ, ngồi trong dược điền bồi hồi nhặt rau.

Tạ Linh Thuần từ xa đi đến, bước chân đầy mạnh mẽ, rất có khí khái một nữ kiếm tu.

Có điều, tiểu sư muội nha tiểu sư muội, đi đường nhớ nâng kiếm, đừng vác như vậy, sân nhỏ rất nhỏ, đừng xới lên như đất trồng rau.



Tiểu sư muội dựa theo âm thanh đi vào trong sân nhỏ, cười hì hì chào một tiếng sư huynh, sau đó bắt đầu luyện kiếm.

Lục Quân nhìn nàng, đột nhiên nói: “Tiểu Thuần, cùng sư huynh xuống núi đi?”

Tiểu Thuần ngẩn người, vác kiếm trên vai, nghi hoặc nói: “Chi vậy sư huynh, muội phải luyện kiếm, không rãnh chuyện hồng trần.”

Nói đoạn thở dài, điên cuồng mùa kiếm, có xu thế trở thành một nữ kiếm điên.

Lục Quân chăm chú nhặt rau, nói: “Tiểu sư muội đừng sợ ảnh hưởng tu hành, chúng ta đi trảm yêu hàng ma.”

Tạ Linh Thuần “Ồ” lên một tiếng.

Lập tức vác kiếm đứng trong vườn rau chờ hắn.

Cõng tiểu sư muội lên vai, Lục Quân mau chóng xuống núi.

Trên đường thuận tiện mở bảng hệ thống lên.

“Nhiệm vụ cốt truyện đã mở ra: Truy lùng cẩu tặc.”

“Cẩu tặc lộng hành, ban đêm thôn dân không đề phòng lẻn vào thôn nhỏ trộm hết chó đi, tu vi yêu cầu Luyện Khí tầng bảy, địa điểm Bạch Lang trấn.”

Lục Quân ngẩn người, là cái trấn nhỏ của tiểu tử kia?

Thế là cõng theo tiểu sư muội đi đến Bạch Lang trấn.

Hắn thả tiểu sư muội ở xuống, thong thả bước vào trong trấn.

Đột nhiên một cục đá bay đến.

Hắn cười khẩy, nhảy lên cao tránh né.

Kết quả nhìn thấy vị một đại thẩm cầm bồ cào đâm tới.

Lập tức quát lạnh: “Dừng tay, tại hạ đệ tử Thanh Bình cốc, được lệnh tới đây điều tra cẩu tặc.”

Tiểu Thuần cũng rút kiếm, quát khẽ: “Cẩu tặc mau ra đây chịu c·hết.”

Nghe Lục Quân nói thế thôn dân mới dừng tay lại.

Trong nhà, thôn dân lũ lượt đi ra ngoài, cầm đủ loại v·ũ k·hí, quả thật chuẩn bị đầy đủ.

Nhìn bọn họ, Lục Quân rất muốn nói, các vị hương thân phụ lão, các vị hài đồng hảo hán, các vị không một chút tu vi, đến lúc cẩu tặc xuất hiện, các vị trực tiếp buông bỏ v·ũ k·hí quỳ xuống xin cẩu tặc không bắt chó nữa?

Hắn chậc lưỡi, hỏi: “Ở đây có ai từng nhìn thấy cẩu tặc?”

Một vị đại thẩm trực tiếp giơ tay bước ra ngoài.



Sau đó căm hận nói: “Bọn họ trộm con mực nhà ta.”

Nửa ngày sau, Lục Quân ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Còn gì nữa không?”

Đại thẩm lắc đầu mạnh, nói: “Không.”

Vâng, xin mời đại thẩm vào nhà tiếp tục công việc.

Lục Quân cảm thấy nhức cả răng, thế là hỏi tiếp: “Trong trấn có người nhìn thấy hình dạng cẩu tặc?”

Một thiếu niên 10 tuổi gãi đầu bước ra ngoài, xoa cái mông đau, chậm chạp nói: “Có, ta nhìn thấy bọn hắn.”

Lục Quân gật đầu, chờ nó kể tiếp.

Thôn dân cũng khích lệ nó, hô hào bảo nó hãy kể ra hết những gì mình thấy.

Thiếu niên thấy vậy, tự tin vô cùng, kiêu ngạo nói: “Nhưng ta nấp rất kỹ, bọn hắn không nhìn thấy ta.”

Lục Quân: "...?"

Ha ha.

Hai vị hẳn là người một nhà.

Không còn cách nào khác, Lục Quân đành tự tìm manh mối.

Hắn đi vào giữa thôn nhỏ, quan sát xung quanh.

Kỳ thực trong trấn vẫn còn vài con chó.

Nhưng bị xích lại như một cái bánh chưng.

Bị bắt hay không đối với nó cũng không có gì khác biệt.

Đúng là mạng chó.

Bỗng Lục Quân nhìn thấy sau ngôi nhà nhỏ có dấu tích kéo lê trên mặt đất, lập tức đi lại quan sát.

Ở sau lưng, Tiểu Thuần rút kiếm, như gặp đại địch.

Chỉ thấy Lục Quân đi theo dấu tích dài khoảng chừng hơn 100m, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy đứng ở bờ sông.

Cỏ lau hai hàng cao v·út, nhìn dấu tích này...

Hẳn là hà tặc...

Thế là cõng Tiểu Thuần đằng vân lên trời, trực tiếp hàng lâm xuống hang ổ hà tặc cách đó không xa.

Vừa hàng lâm xuống, hắn kinh ngạc phát hiện hà tặc đã chạy mất.

Trên mặt đất đầy v·ết m·áu tanh, đoán nó chính là máu chó.

Nhưng hà tặc cần máu chó làm gì?

Dò xét hang ổ một lượt, Lục Quân phát hiện ở đây không chỉ có máu chó, còn có cả máu người.

Xem ra vừa trải qua một trận chém g·iết.