Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Trúc Cơ, Tu Luyện Ngàn Năm Thành Chúa Tể

Chương 13: Tiểu tử lái bè




Chương 13: Tiểu tử lái bè

Đếm ngược 498 năm đến hạo kiếp.

Thiên địa cho dù có đổ mưa to cũng không thể làm ngập Thanh Bình sơn.

Lục Quân như thường lệ ở trong sân nhỏ tu luyện, thuận tiện chăm sóc linh điền.

Mở ra vòng quay trân tài, quay thử một cái.

Tinh.

Tinh.

Tinh.

Đinh.

“Chúc mừng quay trúng 5 linh thạch, thật là may mắn.”

Chúng ta coi như không quen.

Mấy ngày sau, Lục Quân xuống núi, đi qua Thạch Long trấn, ngẫu nhiên tiến về một dòng sông nhỏ, ngồi ở bến thuyền chờ đợi thuyền tới chở qua bên kia bờ sông.

Trên sông nước chảy êm đềm, không một gợn sóng, hai bờ cỏ lau cao v·út, cắm xuống mặt sông, như hàng ngàn hàng vạn mũi tên bằng cỏ trải dài dọc theo dòng sông.

Kỳ thực lấy cảnh giới hiện tại, hắn chỉ cần đằng vân bay qua sông là được.

Thế nhưng thiên hạ rộng lớn, điệu thấp mới là chính đạo.

Huống hồ, đảo mắt một cái đã nhìn thấy có lái thuyền chèo bè đi qua.

Giữa dòng sông, một thiếu niên chèo bè qua sông, ánh mắt ngó ngiêng, bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi ở bến thuyền, thế là được dịp vui vẻ chèo bè vào bến.

Đỗ ngang bè nhỏ, thiếu niên nhảy lên bến thuyền, lọt chân một cái, té lộn cổ xuống sông.

Lục Quân che mặt, thuận tay kéo nó lên.

Thiếu niên kinh hãi té sóng xoài, bò dậy quỳ xuống nói: “Tiểu tử tạ ơn đại hiệp.”



Lục Quân nhìn nó, rất muốn nói, vị hài đồng hảo hán này, phải chăng là kỳ nhân dị sĩ, lái bè lại không biết bơi, quả thật khó gặp.

Thiếu niên như biết suy nghĩ của hắn, xấu hổ cười hì hì, nói: “Tiểu tử xác thực không biết bơi, cũng biết nguy hiểm, nhưng vì gia cảnh bần hàn, lại không giỏi việc gì, thế nên chỉ có thể học theo phụ thân lái bè ra sông chở khách kiếm ăn.”

Lục Quân “Ồ” một tiếng, dùng Hạo Thiên Nhãn nhìn nó một hai.

Kết quả từ trong sông nước ướt đẫm bò lên.

«Tính danh: Thẩm Trường Thanh »

« Tuổi thọ: 14/60 tuổi »

« Chủng tộc: Nhân tộc »

« Giới tính: Nam »

« Mị lực: Phổ thông »

« Khí vận: “Hải Thần Truyền Nhân” »

« Cảnh giới: Không »

« Công pháp tuyệt học: “Hải Thần Kinh” tiểu thành »

« Thần thông: Không »

« Pháp bảo: Không »

« Đạo lữ: Không »

« Quan hệ nhân mạch: Không »

« Thù địch: Không »

“Hải Thần Truyền Nhân: Một vị thiếu niên xuất thân bình thường, ngày nọ đi ra biển lớn đánh cá cùng phụ thân, chợt r·ơi x·uống b·iển, vô tình bị hút vào một cái hang động, thế là trở thành truyền nhân của Hải Thần, được truyền thụ Hải Thần Kinh. Kể từ đó nó thạo việc đi biển, không ngại sóng lớn, coi nước là nhà, cho dù có vô tình ngã xuống dòng sông cũng sẽ được dòng nước đẩy lên, bình an vô sự.”

Thiên hạ rộng lớn, qua sông cũng gặp kỳ nhân, đúng là thiên hạ.



Thiếu niên kinh ngạc nhìn ân nhân ngã vào dòng sông, nhất thời không biết phải làm gì, thế là nhảy xuống ứng cứu.

Kết quả Lục Quân đành phải kéo nó lên lần hai.

Nhìn thấy thiếu niên chuẩn bị quỳ xuống, Lục Quân khoát tay, chỉ chỉ cái bè, nói: “Lên bè rồi nói.”

“Vâng!” Thiếu niên lập tức vui vẻ đáp, nhảy một cái lên bè, lần này may mắn không ngã, chỉ làm cho cái bè rung lên một cái, thiếu điều làm cho Lục Quân rớt xuống sông.

Bè ra giữa sông, Lục Quân tấm tắc kỳ lạ, dòng sông rất nhỏ, thế mà chèo cả một ngày không thấy qua sông.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người thiếu niên kia trợn mắt mím môi, nghiến răng nghiến lợi chèo thuyền.

Lục Quân thở dài, kỳ nhân dị sĩ đúng là luôn có điểm khác với người phàm.

Thế là hắn nhẹ nhàng thả ra linh lực, phụ giúp đẩy thuyền đi tới.

Thiếu niên đang gắng sức chèo thuyền, bỗng nhận ra thuyền đi rất nhẹ, thế là bồi bồi kinh ngạc không thôi.

Lục Quân xếp bằng trước bè, bèn hỏi nó: “Phụ thân của nhà ngươi đâu rồi? Sông này tuy nhỏ, nước chảy không mạnh thế nhưng hai bờ cỏ lau, ngươi không biết bơi, một khi té xuống làm sao đi lên?”

Thiếu niên nghe hỏi chuyện, liền kể: “Tiểu tử nhà trên sông nước, phụ thân ba năm trước đã tuổi già q·ua đ·ời, sông này đi nhiều, thành thử không sợ, với lại thường xuyên té xuống, một chút lại nổi lên, tiểu tử ngu muội không biết tại sao, hẳn là trời cao chiếu cố, cho rằng tiểu tử nghèo khổ, phụ thân lại mất, nên rũ lòng thương hại, không cho đi c·hết.”

Lục Quân bĩu môi, sớm biết câu trả lời nên cũng chỉ thoáng nghe chuyện.

Bè cặp vào bờ sông, Lục Quân nhảy lên bờ, chắp tay sau lưng, nói với thiếu niên: “Nhà ngươi ở chỗ nào?”

Thiếu niên nghe vậy ngẩn người, không dám chậm chạp, nói nhỏ: “Nhà tiểu tử ở Bạch Lang trấn, nhà nhỏ rất nhỏ, thôn nhỏ rất nhỏ, vị đại hiệp đừng đến thì hơn, miễn cho bẩn chân bẩn người.”

Lục Quân khoát tay, móc ra một mai linh thạch, ném vào trong tay thiếu niên, nói: “Đây là phí dẫn đường, ngươi không có chuyện gì làm thì dẫn ta đi một chuyến...”

Nói đoạn, nhìn thấy thiếu niên chụp hụt linh thạch thế là nó rơi một cái “tủm” vào dòng sông, biến mất không thấy gì.

Cơ hội giàu có trước mắt, kết quả để nó trôi theo dòng sông luôn rồi, thiếu niên chán nản, rất muốn cắm đầu nhảy luôn xuống dòng nước.

Lục Quân nhìn thấy tình cảnh này rất muốn dùng Hạo Thiên Nhãn nhìn nó thêm một cái, coi xem có phải hệ thống nhầm lẫn, viết thiếu khí vận cho tên tiểu tử này hay không.

Đằng sau “Hải Thần Truyền Nhân” lẽ ra nên có “Vận Rủi Tiểu Tử” mới phải.



Thấy tên tiểu tử này vẫn bồi hồi tiếc nuối, hắn bình tĩnh nói: “Đừng tiếc, ở đây ta còn nhiều, lên bờ dẫn đường.”

Thiếu niên nghe vậy mới từ trong bồi hồi tỉnh lại, nhảy lên bờ nhanh nhẹn dẫn đường.

Bạch Lang trấn.

Một cái trấn nhỏ, đứng ở đầu trấn, cuối trấn gà bay chó chạy.

Theo chân Thẩm Trường Thanh, Lục Quân đi tới trước trấn nhỏ, bỗng nghe nó nói: “Nhà tiểu tử ở hướng này, ngay ở cuối thôn.”

Nói rồi chạy đi dẫn đường.

Nói là chạy, chi bằng bước mười bước đã tới nhà của thiếu niên.

Nói là nhà, kỳ thực như một cái ổ nhỏ có tường che.

Bên trong không có giường chiếu, không tủ gỗ, chỉ đơn thuần trải một mảnh rơm rạ làm vật nghỉ ngơi.

Thẩm Trường Thanh xấu hổ ngồi xuống giường rơm, cúi đầu nói: “Tiểu tử nhà nghèo, không biết võ công, ban đêm hà tặc nhảy vào nhà lấy hết đồ đạc, di vật phụ thân để lại cũng bị nó lấy trộm.”

Nó nói tới đây, biểu lộ cực kỳ căm hận.

Lục Quân nhìn ngang, thấy cửa sổ mở có chút lớn, đoán chừng hà tặc từ đây nhảy ra ngoài.

Thiếu niên này kỳ thật rất tội nghiệp, nếu không tình cờ trở thành truyền nhân của Hải Thần, sớm đ·ã c·hết ngạt dưới sông.

Lục Quân đi vào nhà nhỏ, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, nhẹ nhàng nói: “Trời đất cao xa, lòng hướng mặt trời, chỉ cần kiên trì, uất ức gì cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.”

Thẩm Trường Thanh lắc đầu, buồn bã nói: “Cảm tạ đại hiệp khuyên bảo, thế nhưng tiểu tử tự biết thân phận, không dám nghĩ xa, chỉ mong sống được an ổn tới già, ăn được ngủ được.”

Lục Quân cười cợt, nói: “Vậy ngươi không muốn đoạt lại di vật của phụ thân mình sao?”

Thẩm Trường Thanh ngẩn người, gật đầu lia lịa, nói nhỏ: “Vâng, ta muốn, nhưng lại không có cách.”

Lục Quân cười lớn, nói: “Đáp ứng theo ta lên núi tu hành, ta giúp ngươi đoạt lại di vật.”

Nói đoạn, đi ra ngoài nhà, nhảy lên một cái đã xuất hiện ở chân trời, hóa thành một đạo kim quang bay đi xa.

Chỉ lưu lại giọng nói: “Ở nhà hảo hảo ăn no, ngày mai chở ta đi tìm hà tặc.”

Thẩm Trường Thanh kinh hãi nhìn một màn này, lần đầu nhìn thấy thần tiên, khiến cho nó trầm mê không dời mắt.

Rất nhiều năm sau đó, thế gian ghi rằng: “Thiên địa rộng lớn, kỳ nhân khắp nơi, tuổi trẻ Lục Quân ngồi trên bến thuyền một dòng sông nhỏ bồi hồi đợi thuyền qua sông, hồi lâu bỗng nhìn thấy một tiểu tử chèo bè sang đón, hóa ra đó chính là Thẩm Trường Thanh, cũng là lần đầu vị Hải Thần này đi ra thiên địa, bắt đầu truyền thuyết riêng về mình."