Chương 56: Xử lý
- Phải nhanh chóng xử lý bọn chúng.
Thiên Vân sử dụng Hú Long Tiêu Dao, đẩu tốc độ đến mức tới đa làm cho cơ thể hắn trông như một vệt trắng ngay lập tức tiếp cận một tên gần đó.
Thanh kiếm thánh binh cửu phẩm trong tay hắn lóe lên những tia kiếm ý cùng lôi điện đã được gia trì bởi hỗn độn khí, một đường kiếm sắc bén trong không giận đánh thẳng vào một tên cường giả thể tu Chuẩn Thánh trung kỳ.
Phốc!
Tên này dù có là thể tu thiên tài, lực lượng cơ thể có mạnh đến mấy cũng không thể kháng lại một thanh thánh binh cửu phẩm, hắn còn chia kịp phản ứng với tốc độ của Thiên Vân thì da thịt bên ngoài đã b·ị c·hém một đường, máu tươi phun trào.
- Tên khốn.
Dù sao cũng là thiên tài một thế lực, hắn phản ứng lại không quá chậm, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn nhưng ánh mắt trông rất tức giận, một quyền hung hãn thô ráp hướng về đầu Thiên Vân mà đánh.
- Linh Thốn Quyền.
Một môn quyền pháp kết hợp giữa thể tu, quyền ý và nguyên khí xung quanh tạo ra một đòn đánh mạnh mẽ vô tình đánh vào đối phương.
Có điều, với Thiên nhãn của mình, Thiên Vân có thể nhìn thấu đòn t·ấn c·ông của đối thủ, Hỗn Độn Thể điên cuồng hút sạch nguyên khí xung quanh làm cho đối phương không kịp tích tụ đủ cho tuyệt chiêu.
Đối thủ còn chưa kịp hoàn thành đòn đánh, lôi thuộc tính trong kiếm càng trở nên điên rồ hơn, Thiên Vân dùng toàn lực tạo ra kiếm chiêu như muốn xé rách đôi người tên này.
- Cái…
Tên thể tu này vì quá sơ ý với Thiên Vân, còn chưa kịp ra đòn mạnh hơn thì bị g·iết c·hết, những kẻ xung quanh thấy vậy, cũng không dám bất cẩn nữa. Bọn hắn thật không thể ngờ rằng, tên này vậy mà không chỉ là một Thần Văn Sư mạnh mẽ. Mà đến cả thực lực cá nhân của hắn, cũng đứng ở top đầu.
“Không thể để tên này tiếp tục tiến bước.”
Không biết bằng cách nào, toàn bộ suy nghĩ của vài người xung quanh liền trở nên đồng nhất, bọn hắn nhanh chóng dùng tới tuyệt chiêu của mình, muốn nhanh chóng xử lý Thiên Vân để đêm dài lắm mộng.
- Bổn Lôi Kiếm Pháp, Lôi Lục.
- Hình Ma Quyền, Ma Toái.
- Cửu Diệt, Thiên Cung.
…
Vô số đòn đánh hướng về vị trí Thiên Vân nhưng bị hắn nhanh chóng thoát được. HÚ Long Tiêu Dao dù cũng chỉ là một công pháp Thánh Cấp ở Thiên gia, giá trị thì không quá cao nhưng đẳng cấp của nó thực sự rất cao, so với công pháp của những tên thiên tài này hơn một bậc.
- Đáng c·hết, tên này rốt cuộc được Cơ nguyên lão ưu ái tới mức nào, tại sao thân pháp của hắn lại cao cấp hơn cả của ta.
Một trong vài tên ở đó phàn nàn khi tuyệt kỹ của mình không đánh dính Thiên Vân dù chỉ là một chút. Có điều hắn chưa kịp đổi vị trí, một thứ gì đó màu trắng nhanh chóng di chuyển đến gần hắn.
Thiên Vân sau khi né được vũ kỹ từ những kẻ ở ngoài thì liền nhận ra trong số bọn chúng, có một kẻ dùng cung, khả năng t·ấn c·ông từ xa của hắn là mạnh nhất.
Để phòng cho việc hắn đang bắt người khác rồi bị tên này ở ngoài gây khó dễ, Thiên Vân không chút đắn đo nào chọn hắn làm mục tiêu tiếp theo, lôi kiếm một lần nữa hiển uy, muốn một phát đoạn mạng người này.
- Đáng c·hết, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Tên nam tử cầm cung giận giữ gầm thét, hắn không ngờ tên trước mặt nhanh như vậy đã bắt kịp mình, cung trong tay hắn giương cao, ánh mắt sắc lẹm ngắm chuẩn vào hư ảnh Thiên Vân, một tiễn đầy uy lực lập tức được bắn ra.
- Vạn Tiễn.
Một mũi tên nhanh chóng nhân hai, nhân ba trở thành vô số mũi tên chứa đầy chân khí, điên cuồng bắn ra từng phía.
Thiên Vân vẫn rất bình tĩnh, dù cho nếu hắn trúng một tiễn, chắc chắc cũng sẽ b·ị t·hương nặng, có điều, tốc độ những những mũi tên này dưới góc nhìn của Thiên Nhãn, thực sự quá chậm.
Bằng vào độ uyển chuyển trong việc sử dụng Hú Long Tiêu Dao, Thiên Vân có thể dễ dàng vượt qua mưa tên, nhanh chóng tiếp cận tên cung thủ đang bỏ chạy.
Tên cung thủ thật sự sợ rồi, dù tốc độ chạy của hắn không chậm, nhưng chẳng là gì so với Thiên Vân, hắn có thể cảm nhận được luồng sát ý lạnh sống lưng đang bao trùm lấy mình, cả linh hồn lúc này cực kỳ sợ hãi.
- Tên… tên khốn… Tích Băng Cung, bạo.
Thấy bản thân khó có thể thoát khỏi thế công của Thiên Vân, tên này không còn các nào khác đành cho Thánh binh bát tinh trong tay tự bạo để tìm đường sống.
Sau khi hắn nói xong thì liền vứt cây cung lại, chỉ chưa đầy một giây, nguyên khí xung quanh đã bị cây cung hút cạn, một v·ụ n·ổ có quy mô khá nhỏ nhưng lực sát thương rất to xuất hiện.
- Ha, tên khốn kh·iếp, dù ta mất đi một thánh binh bát tinh nhưng không sao, chỉ cần ngươi trọng thương là được.
Hắn vui vẻ chưa được bao lâu, một thanh kiếm từ sau dâm xuyên qua cổ hắn, một loại lực lượng kỳ lạ nhanh chóng hủy diệt chân khí bên trong cơ thể, tên này nhanh chóng mất đi sự sống.
- Không… thể nào!
Trước khi lâm chung, hắn đã để lại một câu kinh ngjac, Thiên Vân vốn đã phải hứng chịu v·ụ n·ổ, lại đang rất bình thường mà g·iết c·hết hắn, thậm chí xung quanh còn có một loại lực lượng kì lạ có thể phá hủy chân khí đang bao bọc xung quanh để bảo vệ bản thân.
Cho tới lúc c·hết, hắn cũng không thể nghĩ được bản thân lại ra đi dễ dàng như vậy.
Chính hắn cũng không biết, vì đòn lúc nãy của hắn đã ép cho Thiên Vân phải dùng tới Tu La Biến trong Chiến Thần Cửu Biến, đem chiến vực cùng sát vực tạo thành tu la vực mới có thể làm cho đòn đánh của hắn trở nên mạnh mẽ như vậy.
- Xong thêm một tên, còn bốn tên.
Ánh mắt Thiên Vân đánh qua nhìn lại không gian xung quanh, hiện chỉ còn có ba tên, trong đó có một tên kiếm tu với tu vi Chuẩn Thánh trung kỳ, một tên quyền tu mới là Chuẩn Thánh hậu kỳ.
Còn tên còn lại có tu vi đã là Chuẩn Thánh đỉnh phong, là tên mạnh nhất và cũng là kẻ duy nhất chưa xuất đầu lộ diện trong đám này.
---
Trần Giang vốn là một tên đệ tử của thế lực Nghịch Mệnh cảnh, nếu so với thế lực của Lam Nguyệt, sư tỷ của Thiên Vân thì vẫn có sự cách xa về thực lực… Nếu đánh lên, thế lực của hắn thua là cái chắc.
Hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, tu chất tu luyện cũng không tệ. Hơn năm chục tuổi bước vào Tiên cảnh, 120 tuổi thành công đột phá Bán Thánh, đến bây giờ hắn đã là Chuẩn Thánh đỉnh phong khi đang ở độ tuổi 199. Tầm ba tháng nữa là hắn tròn 200 tuổi.
Điều này tất nhiên không ảnh hưởng dến quy tắc tham gia, dù sao tu vi hắn có cao thì cũng chưa chắc đánh lại những kẻ yêu nghiệt chỉ thua hắn một vài tiểu cảnh giới.
Vì vậy mục đích lần này mà hắn tới, chính là tìm xem một tên yêu nghiệt để hắn có thể tạo chút mối quan hệ, biết đâu kẻ đó có thể trở thành Thánh Tử, như vậy hắn liền được thế lực của mình ưu ái thêm, có thêm tài nguyên tu luyện.
Nghĩ là làm, Trần Giang đã thành công vượt qua đường lối xa xôi, vài lần xui xẻo xém bị không gian phong bạo g·iết c·hết thì cũng may mắn đặt chân tới khu vực xung quanh Thái Cổ Thần Tông.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, hắn đã tự mình đi thăm dò không ít thông tin của các thiên tài hàng đầu ở xung quanh, biết được vài kẻ yêu nghiệt hàng đầu trong cuộc thi này, thậm chí hắn còn cố gắng tìm hiểu mối quan hệ của kẻ đó với những người khác để tránh sai sót.
Trong số những thông tin ấy, chỉ có duy nhất Thiên Vân, đúng hơn là đệ tử thứ hai của Cơ Mộng Băng lại khiến hắn khá bất ngờ.
Người này cứ như là ma vậy, không có chút thông tin nào, thế lực mà hắn sinh ra, phụ mẫu, tu vi… thậm chí là tu luyện về cái gì đều không có. Như thể kẻ này chỉ mới xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây.
Có điều chính Thái Cổ Thần Tông đã đưa ra một câu trả lời thích hợp là gia tộc Thiên Vân đã bị hủy diệt, Cơ Mộng Băng do có lần ra ngoài lịch luyện, tìm thấy hắn nên thương tình đưa hắn về đây.
Dù câu nói này có vẻ như hai sai sót thông tin, nhưng việc một gia tộc ở Thượng Nguyên Giới bị hủy diệt trong một ngày là quá bình thường đối với những tu sĩ ở đây, vì vậy bọn hắn cũng sẽ không rảnh tới mức mà đi dò xét thông tin cụ thể.
Mà nếu làm vậy, không khác gì kêu bọn hắn không tin những lời mà Thái Cổ Thần Tông đưa ra, với những thế lực dưới trướng, đây không khác gì là phản bội.
Vì vậy nên thân phận,dáng vẻ cùng tu vi của Thiên Vân vẫn là một bí ẩn cho đến ngày Thánh Tuyển diễn ra.
Lúc đầu nhìn thấy Thiên Vân tu vi mới chỉ là Tiên Vương đỉnh phong, Trần Giang còn nghĩ tên tiểu tử này chắc chắn chỉ đang đến đây để vui chơi. Còn nghĩ vì sao một nữ cường nhân như Cơ Nguyên Lão lại lựa chọn một tên ấu trĩ như vậy làm đệ tử.
Cho tới khi chứng kiến cảnh Thiên Vân thuần thực sử dụng Thần Văn để đối chiến với Đao Mộc mà bất phân thắng bại, thậm chí hiện tại chứng kiến người này đang tiêu diệt những kẻ bám đuôi, Trần Giang liền hiểu, người không có mắt nhìn không phải là Cơ Nguyên Lão, mà là bọn hắn.
Hắn tất nhiên sẽ không biết rằng, Cơ Mộng Băng sau khi nghe lại chuyện hôm nay của Thiên Vân, sẽ còn kinh ngạc hơn hắn. Lấy tu vi Tiên Vương miểu sát nhũng tên Bán Thánh, thậm chí tạo nghệ Thần Văn cũng đạt cấp Thánh khi chưa đến 100 tuổi.
Mà Thiên Vân cũng đã xử xong hai tên còn lại trong tầm ngắm, hắn cũng không tiêu hao quá nhiều nhờ Hỗn Độn Thể. Trừ khi dùng tới Thiên Biến kết hợp với Băng Linh thì hắn may ra mới bị suy nhược trong một lúc, nếu không thì sau cuộc chiến hắn sẽ nhanh chóng hồi phục hỗn độn khí trong cơ thể.
- Còn một tên cuối.
Thiên Vân liền nhìn một cách lạnh lùng về phía Trần Giang đang đứng, Tu La Vực liền lập tức thu liễm lại trên thanh kiếm, Hú Long Tiêu Dao lần nữa được điều động tới mức tối đa, thân ảnh hắn liền như một làn sương biến mất trước cái nhìn của Trần Giang.
Chỉ trong tíc tắc, khoảng cách của cả hai đã thu gọn đến sát nhau, cảm giác được một thứ gì đó lạnh lẽo chuẩn b·ị đ·âm xuyên qua cổ mình, Trần Giang liền buông thả v·ũ k·hí, hai tay giơ lên cao rồi hét thật to:
- Ta đầu hàng, xin công tử đừng hạ sát chiêu.
Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy đòn đánh còn đang nhắm tới cổ hắn thì liền đâm nghiêng qua một bên, có điều lôi lực cùng tu la lực cũng không phải thứ dễ chịu, lập tức làm rách một mảng da trên vai của Trần Giang.
Dù vai bên trái lúc này đau đớn đến khó chịu nhưng so với c·ái c·hết, thì tốt hơn nhiều. Trần Giang thầm thở ra một tiếng may mắn, nếu hắn cố ý chống lại, người thanh niên này chắc chắn sẽ không chút do dự ra tay diệt luôn bản thân mình.
Tu vi Chuẩn Thánh đỉnh phong của hắn có thể khiến vài tên Chuẩn Thánh e ngại nhưng với người này, có lẽ hắn chẳng là cái đinh gì cả. Vì vậy cho nên thay vì chiến đến c·hết, đầu hàng và thương lượng có phải tốt hơn không.
--Hết chương--