Chương 55: Yêu thú
- Hai người các ngươi xem ta là không khí sao?
Chiến ý Thiên Vân tỏa ra làm cho cả Trần Tâm cùng Đao Mộc đang nói chuyện cảm giác được nguy hiểm mà lập tức tách ra xa.
Hiện tại, cả ba người đứng ở ba góc tam giác khác nhau, cả người hướng về chỗ có thể nhìn thấy hai người còn lại.
- Tiểu tử, chiến ý của ngươi không tệ! Có vẻ như ngươi không chỉ là một Thần Văn Sư xuất sắc, mà còn là một kẻ rất thích chiến đấu.
Đao Mộc vừa nói vừa tỏa ra sát ý để chống lại chiến ý từ Thiên Vân, hắn dù không thích chuyện Thiên Vân dám lên mặt với mình, nhưng hắn hiểu rõ, tình cảnh hiện tại không thích hợp, nếu Thiên Vân cùng Trần Tâm liên hợp, người thua chắc chắn là hắn.
- Vị công tử này có chiến ý thật mạnh, nếu tu vi cao hơn nữa, chỉ sợ tại hạ cũng khó mà đắng bại. Có điều, với chút thủ đoạn này thì công tử vẫn chưa thể nắm chắc được cơ hội trở thành Thánh Tử đâu.
Trần Tâm ở một bên thì điệm đạm nói, với thực lực của hắn, không khó nhìn ra chút nội tình từ phía Thiên Vân, dù chân khí của hắn rất lạ, nhưng cách biệt thực lực là thứ khó có thể thay đổi.
- Hay là thế này, dù sao chúng ta cũng chỉ mới đi vào đây, cũng chưa rõ nội tình trong đây như thế nào. Thay vì chúng ta dùng hết thủ đoạn cho cuộc chiến vô nghĩa này, thì tốt nhất nên đi tìm chút cơ duyên cho mình. Hai vị thấy thế nào?
Trần Tâm liền là người đứng ra hòa giải, nếu là chỉ có mỗi hắn cùng với Đao Mộc thì xác suất việc này thành công sẽ thấp hơn, nhưng Thiên Vân lại là một biến số, vì vậy tỉ lệ có thể cao hơn, hoặc không.
Suy nghĩ một lúc, Thiên Vân cũng liền cảm thấy không nên tiếp tục cuộc chiến này, dù cho tên kia cứ kêu hắn này nọ, nhưng chưa tới mức phải chém chém g·iết g·iết. Với lại thời điểm bây giờ chưa thích hợp.
- Ta cũng không muốn tiếp tục chiến, có điều, nếu tên kia còn muốn đánh, đừng trách ta hả thủ độc ác.
Lời cảnh báo này tất nhiên dành cho Đao Mộc còn đang cầm đại đao đưa lên phía trước như vẻ muốn đánh tiếp. Có điều chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn liề cất đi thanh đại đao, hai tay khoanh trước ngực, dõng dạc nói:
- Hừ, dù sao đánh tiếp cũng không có ích gì với ta, vì vậy ta cũng đồng ý với tên Trần Tâm. Ta cùng các ngươi mỗi người một hướng không đụng chạm tới ai. Có điều, nếu gặp lại lần nữa, đừng trách ta ra tay độc ác.
- Cũng được…
- Được.
Cả ba người như đạt được một hiệp định, nhanh chóng hóa thành một tia sáng bắn ra ba hướng khác nhau… Những người đang ở xung quanh xem thấy cảnh này thì liền tỏ ra thất vọng. Song bọn hắn cũng không dám đuổi theo hai người Trần Tâm cùng Đao Mộc.
Còn về phía Thiên Vân, có vài tên điếc không sợ súng, cứ nghĩ hắn đã tiêu hao khá nhiều nên liền âm thầm đi theo. Tất cả những kẻ này đều có tu vi Chuẩn Thánh, không chỉ linh tu mà hồn, thể cũng có.
---
Tại một ngọn núi khổng lồ, có suối chảy từ thượng nguồn ở trên cao chảy xuống.
Thiên Vân sau khi đi thằng về một phía thì bắt gặp nơi này, hắn cũng không biết nên tiếp tục đi đầu thì liền lại gần bên bờ suốt, ngồi xổm xuống dùng tay lấy nước rồi uông vài ngụm. Nước này cũng không phải là linh dịch diệu kỳ gì cả, chẳng qua có chút nguyên khí hòa trộn vào, đối với những ai có tu vi kém đều thì có chút tác dụng.
Còn với Thiên Vân, thứ này chẳng qua uống vì cảm thấy thích thú mà thôi. Dù sao kiếp trước hắn cũng chưa đi du lịch mà được uống loại nước suối tự nhiên trong vắt sạch sẽ như vậy.
- Chậc, không ngờ đang chuẩn bị cao trào thì tên kia lại xuất hiện. Nếu ta dùng hết thủ đoạn thì có khả năng đánh lại hai tên không nhỉ?
Thiên Vân vừa nghỉ ngơi vừa nghĩ ngợi đôi chút, dù sao hai người kia tu vi cũng cao hơn hắn rất nhiều. Với lại hắn cũng không có muốn đánh, chẳng qua là rời đi cho bớt chuyện, cũng không phải là bỏ chạy, cho nên cũng không thấy mất mặt.
Mà việc hắn cần làm hiện tại, chính là đi tìm Lăng Nhất và Lăng Như Ngọc, hoặc là tìm ra cách để trở thành Thánh Tử.
Với thủ đoạn hiện tại, nếu hắn chỉ sử dụng mỗi Thần Văn thì đúng như Trần Tâm nói, chưa có tư cách trở thành Thánh Tử. Nhưng nếu hắn dùng tới mọi thủ đoạn chiến đấu, thể tu, kiếm,… thì sẽ ra sao?
- Có lẽ trừ Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất, còn lại thì không một ai ở trong có thể cùng với ta đánh một trận một với một đi.
Thiên Vân thầm cảm thán, dù sao ở trong Thí luyện tháp, hắn cũng từng đánh với hư ảnh Thánh Nhân, dù thủ đoạn của thứ đó cũng không quá nhiều. Thần thông cũng không tính là quá mạnh thì vẫn là Thánh Nhân.
Tu vi cao nhất trong đây cũng chỉ là Thánh Giả, hắn cũng không quá lo lắng bản thân sẽ ăn quá nhiều thiệt thòi. Mà nếu chuyện đó có thật sự xảy ra, hắn vẫn còn vài món bảo mệnh, không cần lo lắm.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, một nơi xa trong rừng rậm liền xuất hiện một con cự thú màu đen đang nhìn chằm chằm hắn một cách dữ tợn.
Con cự thú này giống một con sư tử, có điều to hơn nhiều cùng bộ lông màu đen và ở dưới đuôi cứ ngọn lựa luôn cháy, hỏa thuộc tính cùng thổ thuộc tính bao quanh nó cũng vô cùng hùng hậu.
- Bán Thánh yêu thú, cảnh giới chắc trung kỳ.
Thiên Vân nhìn con yêu thú này, có chút kinh ngạc, cái nơi quỷ quái này vậy mà tồn tại yêu thú, thậm chí thực lực cũng không quá tệ. Dù sao trong cùng cấp, yêu thú mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, trừ khi có thiên tài ra tay. Nhưng mà thiên tài còn chưa chắc đánh lại thần thú cùng tu vi…
Ánh mắt hắn lần nữa hướng ra phía hắn đi tới, Thiên Nhãn triển khai toàn lực. Trong tầm nhìn của mình, Thiên Vân có thể thấy vài tên đang âm thầm đi tới, bọn hắn có vẻ rất cẩn thận khi không để lại quá nhiều dấu vết…
- Chậc, lại một đám phiền phức.
Nói rồi, hắn liền cầm lên một thanh kiếm cấp độ thánh khí cửu tinh. Đây là một trường kiếm có thể kết hợp với những người có linh căn lôi cùng hỏa hệ, một thanh trường kiếm cứng cáp nhưng cũng rất mỏng, dễ dàng tung ra những chiêu nhanh gọn.
Mà đây cũng chỉ là một phần trong số những thánh khí mà hắn có, dù sao mẫu thân hắn cho rất nhiều. Nếu thiếu, hắn mua từ hệ thống cũng được.
- Trước hết xử ngươi để làm nóng người đã. Đừng có trách ta nha, ai bảo ngươi muốn g·iết ta đây.
Rống!
Con yêu thú kia như phát giác được sát ý của Thiên Vân, lập tức gào lên một tiếng đinh tai nhức óc, chỉ trong nháy mắt, nó hóa thành một tia sáng mãnh liệt đánh ra, vung lên móng vuốt sắc bén xé rách không gian, đánh về phía Thiên Vân.
Lôi thuộc tính kết hợp hỗn độn khí bạo phát, Thiên Vân giơ lên thanh trường kiếm, chỉ thấy kiếm ý nhanh chóng điều động, toàn thân thanh kiếm như được gia trì thêm một lớp năng lượng càng khiến cho yêu thú cảm nhận được nguy hiểm rình rập.
- Thiên kiếm, Lôi Sát.
Thiên Vân dậm chân thật chặt xuống đất, hắn căn chuẩn thời cơ móng vuốt sắc bén gần chạm tới thì liền ra chiêu chém một phát ngay gần đầu.
Vốn con yêu thú hình sư tử này muốn đánh ngay vào bả vai Thiên Vân nhưng kết quả lại không được như ý, chỉ thấy móng vuốt nó trực tiếp v·a c·hạm với kiếm chiêu của hắn, máu tươi bắn ra, nhưng không phải máu người mà là máu vật.
Cảm giác được nhân loại trước mặt nguy hiểm, nó thu chiêu về lập tức bay ra xa, hỏa thuộc tính điên cuồng điều động, nguyên khí xung quanh ngay lập tức bị nó hấp thụ.
Thiên Vân còn đang đứng xem nó sẽ dùng tuyệt chiêu gì thì lập tức thấy Yêu Sư (ý là yêu thú sư tử) đốt cháy toàn thân, không, phải nói là ngọn lửa không lồ bao quanh nó, nhưng ngọn lửa này lại có màu vàng nhạt và mang theo chút thổ nguyên tố.
- Cảm giác như là Địa Thánh Viêm vậy, không lẽ yêu thú này lại có liên hệ với thứ đó.
Hắn đang bất ngờ thì con yêu thú lập tức tạo ra một đòn hỏa bạo vọt tới vị trí hắn, từng tia lửa bay tới đều có nhiệt độ khá cao, một vài cái thì hướng tới người hắn,vài cái lại ngắm vài cánh tay đang cầm kiếm của hắn.
Thiên Vân nhìn rõ ra quỹ đạo của từng đợt hỏa bạo, ánh mắt không có chút nào lo sợ, thần hồn chỉ dao động một chút, ngay lập tức băng thuộc tính nhanh chóng diều động, xung quanh tạo ra vô số cột băng nhỏ đánh vào trong đòn chiêu yêu thú.
Dù cho khí tức cùng chiêu thức của yêu thú này không phải yếu ớt nhưng đứng trước Thiên Nhãn có thể phân tích mọi thứ, cùng với băng thuộc tính đã được cường hóa bởi hỗn độn khí, hắn không sợ hãi chút khí tức ít ỏi của Địa Thánh Viêm từ con yêu thú.
Còn chưa kịp để cho đối tượng kịp làm gì, hắn lập tức sử dụng Hồn Quang Xích, một tên như Đao Mộc có thể thoát khỏi thứ này, không có nghĩa là ai cũng vậy, chưa kể con yêu thú này dù tu vi không tệ nhưng linh trí quá thấp. Vì vậy nó dễ dàng bị giam lại.
Nhân cơ hội này, hắn liền trức tiếp sử dụng một đòn kiếm ra tay kết liễu yêu thú.
Lúc cơ thể con yêu thú ngã xuống, hắn liền nhìn thấy một tia nguyên khí xâm nhập vào trong cơ thể mình, loại cảm giác này khiến cho hỗn độn khí bên trong mới tia hao lập tức đầy trở lại.
- Thứ này, vậy mà lại vô cùng tinh thuần. Nếu so với ở Thần giới, thì cũng bằng một phần trăm Thiên khí tại Thiên gia. Có điều, nó lại không có chút tác dụng nào đối với ta.
Thiên Vân thầm cảm thán, dù sao với nhũng kẻ khác có tu vi Chuẩn Thánh trở lên, đánh g·iết thêm vài chục đến vài trăm con yêu thú cũng đủ nguyên khí để bọn hắn đột phá một tiểu cảnh giới…
Còn với một tên không thể tăng tiến tu vi do công pháp không có như hắn, dù năng lượng trong cơ thể có tích lũy nhiều tới mấy, cũng bị hóa thành hỗn độn khí, không thể làm gì khác.
- Hừm, nếu là như vậy, có lẽ thánh tích này có mục đích giúp những tên thiên tài có thể tăng tiến tu vi nhanh hơn. Thậm chí là giúp bọn hắn có thể lịch luyện với yêu thú đi.
Hắn vừa nghĩ vừa ngắm xung quanh, nơi này có chút giống Thí luyện tháp nhưng lại tốt hơn nhiều, có vẻ những người tạo ra nơi này hoặc đã gián tiếp cải tạo lại nơi này cũng dành không ít công sức.
- Thật đáng tiếc, nếu tìm được Hỗn Độn Thiên Kinh tàn quyển số ba, ta liền ở đây tu luyện có phải tốt hơn không.
Thiên Vân thở dài một hơi xong xoay người lại, tay vẫn cầm chắc thanh trường kiếm, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn vào trong khoảng không, lạnh giọng nói;
- Các ngươi một là cút, hai là liền bị ta xử lý. Mau chọn đi.
Hắn có thể cảm nhận được vài hơi thở của những tu sĩ Chuẩn Thánh ở xung quanh, có tên là mới chỉ sơ kỳ, có tên đã là đỉnh phong.
Nếu là bình thường, hắn cũng sẽ không quan tâm. Nhưng hiện tại ở trong đây, hắn vẫn phải dùng vài thủ đoạn thích hợp để di chuyển, vì vậy có những tên này bám đuôi thì rất phiền phức. Nếu bọn hắn thức thời, thì Thiên Vân cũng không làm lớn chuyện, nếu không, đừng trách hắn độc ác. Dù sao ở thế giới này, không có thứ nào gọi là nhân tử tuyệt đối, với những kẻ có ý đồ với mình, tại sao phải dung tha chứ.
- Nếu các ngươi đã không muốn rời đi. Vậy vĩnh viễn ở lại đây đi.
Qua quan sát bằng Thiên Nhãn, hắn thấy được vài tên vẫn đang cố gắng ẩn núp. Không do dự nữa, khí tức Tiên Vương đỉnh phong liền bạo phát, Thiên Vân liền dùng Hú Long Tiêu Dao dịch chuyển đến chỗ đối phương, một trận chiến đấu liên tục diễn ra xung quanh đây.
--Hết chương--