Chương 54: Bất phân thắng bại
- Tiểu tử, ngươi nghĩ bản thân mình rất mạnh sao?
- Dù ngươi có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng cách biệt giữa Tiên Vương cùng Thánh Giả như cách biệt giữa trời với đất.
- Vậy mà ngươi lại muốn đánh nhau với ta, quả nhiên muốn c·hết.
Tên họ Đao ấy nhìn Thiên Vân một cách lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên như kiểu mỉa mai, tay lập tức cầm lấy thanh đao lớn sau lưng chém một phát.
Vút!
Âm thanh chân khí kết hớp với đao khí chém ra xuyên qua từng lớp gió, chiêu thức còn mang theo sát ý lạnh lẽo cùng chiến ý cường bạo, một đao này, dù không phải toàn lực nhưng một người có tu vi Bán Thánh cũng không thể đỡ được.
- Ai thắng chưa biết trước đâu… Sơn…
Thiên Vân vẫn rất bình tĩnh, hắn liền dùng tới Nhất Tự Ngôn, tạo ra một vòm đá nhanh chóng che chắn ngay trước mặt hắn.
Keng!
Rắc!
Vòm đá xung quanh bị đao ý đánh vào thì lập tức tan rã, nhưng lực lượng của chiêu này cũng hoàn toàn bị phá giải.
Tên kia thấy vậy thì có chút kinh ngạc, hai đồng tử liền co lại.
Bởi hắn nhìn thấy, vào lúc đao ý của hắn chuẩn b·ị đ·ánh tới thì Thiên Vân lập tức dùng Nhất Tự Ngôn để phòng thủ, có điều, tên này như nhìn thấy được đòn đánh của hắn, nhưng nơi đao ý đột kích, đều có mức phòng thủ dày đặc hơn.
Ầm!
Cuối cùng, đao ý của hắn liền dễ dàng bị phá giải, còn vòng đá tạo từ Nhất Tự Ngôn cũng không chịu nổi nữa mà sụp đổ.
- Cái gì, tên đó vậy mà sử dụng được Nhất Tự Ngôn, không lẽ hắn chủ tu là hồn tu?
- Có lẽ là vậy, ta cảm thấy tu vi hồn tu của hắn cũng đã là Chuẩn Thánh đỉnh phong, đúng không thể ngờ được tên này giấu sâu như vậy.
Xung quanh đài nước tất nhiên có vài kẻ đang âm thầm xem đấu để ngư ông đắc lợi.
Bọn hắn lúc mới thấy một tên Tiên Vương như Thiên Vân đến đây thì liền tỏ ra kinh ngạc, song vẫn liền trở lại bình thường, lúc đó bọn hắn không hẹn mà lại có cùng suy nghĩ “tiểu tử này c·hết chắc.”
Cho tới khi bọn hắn chứng kiến Nhất Tự Ngôn, mới âm thầm giật mình, hóa ra tên tiểu tử này không chủ tu linh tu mà là hồn tu, hèn gì tu vi thấp như vậy vẫn có thể tham gia thi đấu.
Lúc này, nội tâm bọn hắn càng thêm đề phòng, bởi Thiên Vân là hồn tu, thậm chí tu vi cũng không thấp, cao hơn đa số người trong số bọn hắn.
Vì vậy nếu Thiên Vân cùng tên kia quyết định không đánh mà quay sang đuổi g·iết bọn họ, thì không khỏi có chút phiền phức.
---
- Không tệ, ngươi không hổ là đệ tử của Cơ Nguyên Lão, đến cả thứ khó học như Nhất Tự Ngôn cũng có thể hiểu được, ngươi không phải là kẻ yếu ớt.
- Có điều, gặp phải Đao Mộc ta, chút thủ đoạn này chưa là gì cả.
Đao Mộc liền đưa cây đao cấp bậc thánh khí cửu tinh lên trên ngang người, sát vực cùng chiến vực lập tức điều động. Hắn cũng không giữ lại mà dùng tới Đao Vực, nhưng so với kiếm vực của tỷ đệ Lăng gia, vẫn còn kém rất xa.
Hai mắt hắn liền trở lên lạnh lùng, không chút nhân nhượng mà đánh ra một đòn cực kỳ mãnh liệt, đòn đánh hóa thành một đạo ánh sáng, mang theo lực lượng cuồng bạo đánh điên cuồng hướng về phía Thiên Vân.
Hai tay Thiên Vân cũng không có chút nào trậm trễ, một lần nữa sử dụng Thần Văn, có điều không phải để phòng thủ mà là t·ấn c·ông phá tan đi đòn đao của đối thủ.
Còn chưa kịp dừng lại, Đao Mộc đã dùng một bộ thân pháp, nhanh chóng tiếp cận Thiên Vân, đao vực nội liễm, hắn muốn ngay lúc này ra tay chém đi cánh tay Thiên Vân.
Keng!
Một đao này đánh còn chưa đánh vào tay Thiên Vân, liền bị sợi xích được tạo bởi vô số văn tự tạo ra, sợi xích trông vậy mà cực kỳ bền chắc, trực tiếp bị một Thánh binh cửu tinh đánh vào mà không hề bị tan vỡ.
Đây là một thủ đoạn nhỏ liên quan tới khống chế mà Thiên Vân học được từ vài công pháp mẫu thân hắn đưa cho, quá trình tạo ra từng sợi xích đều do linh hồn hắn điều khiển.
Thậm chí thứ này còn có thể từ một chỗ nào đó trong phạm vi người sử dụng bất ngờ xuất hiện để giam giữ kẻ thù, tu vi hồn tu của người đó càng cao, phạm vi càng lớn.
Vậy nên Thiên Vân để cho Đao Mộc lên đánh trước, để hắn có thể phát động chiêu này.
- Hồn Quang Xích.
Thân là một đệ tử của gia tộc mạnh mẽ tại Thượng Nguyên Giới, Đao Mộc liền nhanh chóng nhận ra lai lịch thứ này, có điều, hắn vẫn không chút nào e ngại, sát ý càng mạnh mẽ, lòng bàn tay mở ra đưa cao lên hướng về mặt Thiên Vân.
Chân khí nhanh chóng tụ lại, một luồng năng lực vô cùng khủng bố điên cuồng tụ lại, nóng chảy cả các văn tự trên quang xích, muốn đánh vào người Thiên Vân.
- Thánh Hỏa.
Thiên Vân liền nhận ra lai lịch thứ này, nóng như nham thạch, có khả năng đốt cháy cả Thần Văn, là khắc tinh cứng của Thần Văn Sư, thậm chí là cả Hồn Sư. Thánh Hỏa, Diệt Hồn Ma Hỏa.
Đây chính là thứ mà một người sử dụng Thần Văn như hắn, không muốn gặp nhất.
Để ngăn chặn Đao Mộc hoàn toàn ngưng tụ xong chiêu thức, Thiên Vân lập tức dùng đến Hồn Quang Xích giữ tay hắn lại, Hỗn Độn Khí kết hợp với Thần Văn, làm cho ảnh hưởng của Thánh Hỏa kém đi rất nhiều.
- Băng.
Một lần nữa dùng tới Nhất Tự Ngôn nhưng lần này có sự kết hợp với Hỗn Độn Khí, từng tia linh hồn dần dần hóa thành những gai băng tụ tập xung quanh, nhanh chóng đánh tới Đao Mộc đang bị không chế.
Là một thiên tài, Đao Mộc hiển nhiên không dễ dàng trúng chiêu.
Hắn không thể ngưng tụ Thánh Hỏa được nũa thì lập tức bùng nổ đao vực, từng tầng đao ý điên cuồng đánh ra xung quanh, phá hủy những đòn gai băng của Thiên Vân.
Khí tức bùng nổ này cũng là cho Thiên Vân phải lài lại vài bước, dù sao hắn cũng chỉ mới có tu vi Tiên Vương cảnh, nếu không xài tuyệt kĩ để đánh thì đối diện với khí tức Thánh Giả, hắn vẫn khó có thể chịu được.
- Hừ, tiể tử, thủ đoạn của ngươi không tệ. Có điều, tu vi vẫn quá kém.
Đao Mộc liền nhìn Thiên Vân một cách đề phòng, dù Thiên Vân vẫn chưa thể gây được bao nhiêu sát thương lên hắn và ngược lại hắn còn chưa đụng trực tiếp vào Thiên Vân.
Cả hai bây giờ, đang ở thế cân bằng. Thiên Vân khó có thể đánh thắng hắn với tình trạng hiện tại và hắn cũng vậy.
Tất nhiên bản thân Đao Mộc cũng chưa có dùng tới sát chiêu hoặc vài thủ đoạn riêng của mình nhưng Thiên Vân cũng chắc gì đã hết thủ đoạn.
Dù Nhất Tự Ngôn cùng Hồn Quang Xích đều là những thủ đoạn cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn không phải là sát chiêu trong chiến đấu.
Với lại tu vi của Thiên Vân vẫn còn kém, nếu như ngang tu vi, chỉ sợ Đao Mộc chưa chắc đã dễ dàng thoát ra trong tình cảnh vừa rồi.
Đao Mộc đánh giá Thiên Vân thì Thiên Vân cũng đang làm như vậy. Có thể nói, tên này là người đầu tiên Thiên Vân đối đầu trực tiếp khi xuống Tam giới.
Dù biết thủ đoạn sử dụng Thần Văn trong chiến đấu của hắn cũng chưa quá mạnh mẽ như những thứ khác, nhưng dù sao Nhất Tự Ngôn cùng Hồn Quang Xích lại là hai thứ hắn thấy ổn nhất.
Có điều, việc Đao Mộc thoát ra cũng không khiến hắn bất ngờ, dù sao cũng là thiên tài của một thế lực đỉnh cấp, dễ dàng trúng chiêu cũng hơi bị yếu đi.
Nhưng đòn bất ngờ thì đã tung ra mà kết quả không đạt được, thậm chí còn chưa khiến đối thủ phải dùng hết thủ đoạn, Thiên Vân sẽ phải cần tính toán thêm các bước tiếp theo, dù gì hắn cũng đang muốn thử chiêu, với lại bản thân cũng chưa cần lộ diện thực lực quá sớm.
Trong lúc cả hai người đang chuẩn bị chiến đấu tiếp, một âm thanh từ xa vọng lại.
- Ha ha, các ngươi chiến đấu có vẻ vui nhỉ? Cho ta tham chiến với.
Người đến chính là kẻ mà Thiên Vân đã để ý đến khi ở ngoài kia, tên nam tử là Trận Sư đeo khăn bịt mắt trông cực kỳ thần bí…
- Trần Tâm, ngươi làm gì ở đây?
Đao Mục thấy người thanh niên ấy xuất hiện thì liền tỏ ra đề phòng, dù cho hắn là một cường giả Thánh Giả hậu kỳ, cao hơn Trần Tâm một tiểu cảnh giới.
Nhưng nếu đánh lên, chỉ sợ cả hai liền lưỡng bại cầu thương, trở thành miếng mồi cho nhưng kẻ khác.
Thực chất, chỗ đài nước mà hắn từng dừng chân lại không có bất kỳ cơ duyên nào cả, nếu thực sự có thì sớm đã bị những người đi vào trước kia lấy mất, hắn chẳng qua cũng chỉ đang dừng lại xem xét nên đi đến nơi nào mà thôi.
Có điều lúc ấy lại gặp phải Thiên Vân nên hắn muốn ra tay một chút để hoạt động xương cốt, ai ngờ liền gặp phải tên khó chơi.
Nay lại gặp them Trần Tâm, một Thánh Trận Sư, dù hai tên này có hay không trợ giúp nhau thì Đao Mục biết, hắn cũng khó lòng chiến thắng.
Vì vậy, phương án tốt nhất lúc này chính là cầu hòa, quyết định ba người không ai làm gì ai.
- Chậc, ta còn nghĩ hai người các ngươi đang muốn tiếp tục chiến đấu, để ta tham gia với.
Trần Tâm như mặc kệ những kẻ ở ngoài, trực tiếp cất tiếng nói, nghe âm điệu của hắn thì có thể đoán rằng, Trần Tâm đang khá vui vẻ.
- Hừ, ngươi đừng nghĩ thế lực của ngươi mạnh hơn, là ta sẽ e sợ ngươi, Trần Tâm.
Đao Mộc dù không muốn đánh tiếp nhưng không có nghĩa là hắn lại để cho khí thế của Trần Tâm lớn hơn mình.
- Haha, Đao Mộc, ngươi dù sao cũng là một tu sĩ Thánh Giả hậu kỳ, đánh từ nãy tới giờ vẫn chưa thể phân ra thắng thua, ngươi còn nghĩ bản thân rất mạnh sao?
Lời Trần Tâm nói như nhát dao đâm thẳng vào tim đen Đao Mộc, sát vực điên cuồng lập tức bung ra, khiến cho không khí xung quanh toát lên một mùi nguy hiểm.
Thanh đại đao trong tay Đao Mộc vang lên nhưng âm thanh leng keng như muốn c·hém n·gười, cùng với đó là một mùi máu tanh khó ngửi.
Đây chính là một Thánh Binh cửu tinh có tên, Huyết Sát Cự Đao, một thanh v·ũ k·hí đứng hạng cực cao trong số những v·ũ k·hí ở Đao gia. Do Đao Mộc trời sinh mang sát khí cùng đao ý mạnh mẽ nên được gia tộc giao cho thanh Huyết dao này chiến đấu.
Cũng nhờ như vậy mà trong giới trẻ của các gia tộc dưới trướng Thái Cổ Thần Tông đều có một biệt danh dành cho Đao Mộc, chính là Cuồng Huyết Đao Mộc, một tên một khi đã nổi sát tâm, chắc chắn sẽ khiến cho đối thủ phải ăn trái đắng.
Dù cho những kẻ có tu vi cao hơn hắn vài cảnh giới cũng chưa chắc dám cùng hắn đối chọi.
--Hết chương--
Nếu các ae cảm thấy lời miêu tả chiến đấu còn non thì tôi sẽ cố gắng nghiên cứu thêm để khiến anh em hài lòng. []~( ̄▽ ̄)~*