Chương 5 : Tâm tư của Vân Tiên !
Đám côn đồ cảm thấy lạ bị ăn vạ còn cười tươi như vậy ? Thằng này bị thiểu năng trí tuệ à ?
Xung quanh mọi người vừa nhìn vừa chỉ trỏ có người không nhìn được giữa ban ngày ban mặt mà giở trò ăn vạ thế này toan đi lên nhưng bị người bên cạnh cản lại .
“ Đừng manh động tụi nó nổi tiếng hung ác ở khu này đấy tên nào tên nấy lại rất giỏi đánh nhau anh đi lên bây giờ chỉ có ăn đấm thôi . "
" Chẳng lẽ cứ đứng nhìn chúng hà h·iếp dân lành như thế ? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi .
" Cũng vô dụng thấy tên đầu lĩnh chứ ? Hắn có quan hệ ngầm với cảnh sát đấy ở đây cũng từng có người tức giận báo động nhưng hôm sau lại bị phạt hành chính vì báo động giả ... "
" Lũ ăn hại thuế ! Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì sao ? "
" Hầy báo cho bệnh viện và cầu may cho cậu trai xui xẻo kia thôi chúng ta chỉ có thể làm vậy . "
…
" Hứuuuuu ..... hứuuuuu .... "
Chiếc xe cứu thương chở theo vài tên côn đồ lao đi trong tiếng còi inh ỏi chạy vượt qua Thiên Dạ .
" Giờ thì tìm cái gì ăn nào "
Đập đập xấp tiền trong tay hắn lẩm bẩm .
…
Nhật Nguyệt sảnh ăn lúc này chỉ còn là một mớ hổ lốn của thức ăn sứ vỡ và gỗ vụn cùng những khối băng đang tan chảy 2 hầu gái đang thu thập lại tàn cuộc từ trận xung đột của 2 chị em nhà họ Lâm .
Đứng trên ban công ôm lấy cánh tay vì tiếp xúc lâu với băng giá mà tê cứng Vân Tiên thẫn thờ nhìn lên bầu trời trận chiến lúc nãy như mọi lần trước cô bé vẫn không thể nào thắng nổi chị mình .
Nếu không phải vì 1 cú điện thoại trùng hợp tới lúc đó Vân Tiên đã càng thảm bại 1 cách khó coi hơn . Sau khi nhận được cú điện thoại Kim Vân vội vã bỏ đi ngay xem ra đó là việc còn quan trọng hơn nắm được quân bài hôn phu do thế hệ trước đặt mối quan hệ trong tay .
Nghiêm túc mà nói tiềm năng của Vân Tiên không hề thua kem Kim Vân tư chất cả 2 là tương đương sự cách biệt của 2 người chẳng qua là thời gian xuất hiện trên thế giới này .
Vân Tiên nghĩ rằng có thể bù đắp chênh lệch bằng nỗ lực nhưng thực tế lại phũ phàng rằng nỗ lực của cô bé là chưa đủ để vượt qua chị mình hay nói khác đi không chỉ mình Vân Tiên, Kim Vân cũng không ngừng nỗ lực Kim Vân là mục tiêu mà Vân Tiên muốn vượt qua đồng dạng Kim Vân cũng không muốn bị thua bởi em gái mình . Cả 2 cứ vậy luôn cố gắng vì sự tồn tại của đối phương .
“ Nội à cứ thế này cháu không nghĩ rằng mình có thể bảo vệ tên đó khỏi tay chị hai đâu . Nhưng cháu không hiểu rốt cục thì tên đàn ông đó có gì đặc biệt mà phải khiến ông dụng tâm tới vậy thế giới của người lớn thật khó hiểu . "
Với thế lực của nhà họ Lâm, Vân Tiên đã tiếp xúc với sự chuyển biến của trái đất từ rất bé cô biết rằng cùng với sự khôi phục của trái đất những người giống như cô và Kim Vân sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều .
Thực tế rằng trong nhà họ Lâm, 2 người thậm chí còn chẳng phải là những duy nhất hay đầu tiên thức tỉnh năng lực . Cụ thể cô không rõ nhưng khẳng định là không hề ít .
Bởi vì vấn đề thân phận gã đàn ông tên Thiên Dạ ấy đã được nhà họ Lâm kiểm tra và đạt được kết luận rằng : không cách nào thức tỉnh .
Hắn ta hoàn toàn chỉ là 1 người bình thường không hơn .
Trong cái thế giới mà sớm thôi vũ lực là tất cả này đó không nghi ngờ gì là một sự bi ai . Thật đáng thương hại là kết luận mà Vân Tiên đã đưa ra dành cho hắn . Vân Tiên không phải thánh mẫu cô bé không có nghĩa vụ quan tâm tới kẻ như thế chẳng qua đó là di chúc của người ông mà cô yêu quí và kính trọng để lại .
Thật tình thậm chí Vân Tiên còn có chút khó chịu với Thiên Dạ bởi vì yếu ớt chưa hẳn là 1 cái tội nhưng yếu mà không tự nhận thức rằng mình yếu ớt vô lực ra sao thì đó lại là 1 cái tội lớn.
“Dù sao cũng phải đi tìm hắn trở về ở bên ngoài cũng không phải biện pháp tốt nhất là ở những lúc thế này . Mình không nghĩ chị ta xuất hiện ở đây chỉ vì tên đó hắn ta còn không quan trọng tới vậy hơn nữa cuộc điện thoại đó ... "
…
" Cơ mà ăn cái gì đây ? "
Không biết những việc vừa xảy ra ở Nhật Nguyệt mà dù cho có biết hắn cũng chẳng để tâm ngồi trong một quán ăn ven đường .
Thiên Dạ hiện tại đang phân vân phải ăn gì . Nghiền ngẫm menu 1 lúc cuối cùng hắn quyết định .
" Ông chủ cho 1 tô mì thịt cỡ lớn ! "
Nhìn tô mì nóng hổi đang b·ốc k·hói nghi ngút vừa được mang lên Thiên Dạ đưa tay vuốt mặt 1 chút vài ngày không ăn đói gần c·hết gì thì gì ăn vẫn quan trọng hơn có câu trời đánh tránh bữa ăn nữa mà .
“ Không cần thối"
Ăn uống xong xuôi Thiên Dạ đặt tiền lên bàn và chuẩn bị đi thì bị chủ quán gọi lại .
" Nè chàng trai trẻ ! "
" Hả tôi đã nói là không cần thối mà "
" À không phải vậy chỉ là tiền của cậu là tiền giả "
" Eh ? "
Thiên Dạ khựng người .
" Tiền của cậu là tiền giả . "
Chủ quán lập lại lần nữa . Thì ra trước khi mở quán ăn này chủ quán từng là một người " trong nghề " nhưng rồi rửa tay gác kiếm để làm ăn lương thiện .
" Eh ... eh ... eh ... còn mớ này thì sao ?”
Có chút luống cuống tay chân Yami móc hết mớ tiền lấy được từ bọn côn đồ ra và đưa cho chủ quán . Kiểm tra mở tiền chủ quán lại vẫn lắc đầu .
" Cũng là tiền giả "
“…”
Giờ sao đây ? Không lẽ chạy ? Nhưng vậy khác gì là ăn quỵt ? Nhưng mình làm gì có tiền ? Hay rửa bát trả nợ ? ... Những suy nghĩ lướt qua đầu như vũ bão khiến hắn trợ người ra ông chủ vẫn kiên nhẫn đứng nhìn hắn . Thiên Dạ thoáng im lặng rồi quyết định đưa ra hạ sách cuối cùng .
" Ông chủ mượn điện thoại xài chút ! "
…
Nhật Nguyệt Vân Tiên đang chuẩn bị ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại vang lên là 1 dãy số lạ do dự 1 chút cô bé nghe máy .
" Là ai ? "
Đầu dây bên kia lặng đi trong chốc lát rồi vang lên giọng nói chán ghét mà cô bé không lẫn đi đâu được .
" À thì là ta ...”
Chủ quán giờ đang hối hận hối hận tại sao mình ngu người như vậy . Mới nãy nhìn thấy tiền giả nhớ lại khoảng thời gian trước đây cũng từng cầm tiền giả lòe người không ngờ hôm nay rửa tay gác kiếm đã lâu vậy mà có kẻ cầm tiền giả tới chỗ mình xúc cảm dâng trào nói mà không suy nghĩ .
Giờ bình tĩnh nghĩ lại dính dáng tới tiền giả thì chắc chắc không phải hạng tôm tép mình vạch trần hắn chắc chắn sẽ không để yên nên mới mượn điện thoại gọi đồng bọn đến phô trương thanh thế .
Càng nghĩ càng sợ chủ quán run rẩy nói :
" Chàng trai trẻ không đại ca tô mì hôm nay tôi không tính tiền cho cậu ... "
" Làm sao như vậy được chủ quán ông cứ chờ một lát đi ! "
Không đợi chủ quán dứt lời Thiên Dạ đã phán ngay một câu chặn họng .
" Tiêu rồi lần này thì tiêu thật rồi "
Chủ quán run rẩy thầm than .
Tại lúc này 1 chiếc Limousine đen tuyền xé gió chạy tới rồi dừng chân ngay tại cửa quán chủ quán trợn trừng mắt đừng nói hắn cả khu phố này còn chưa có ai có thể sở hữu loại xe cao cấp này vậy mà giờ nó lại đang đỗ trước cái quán nhỏ của hắn .
" Vân Tiên tiểu thư, tới rồi ạ ! "
Từ ghế lái 1 thiếu nữ ăn vận trang phục hầu nữ bước xuống cung kính mở cửa cho chủ nhân của mình . Sau đó chủ nhân của cô - một gothic loli đen tuyền với mái tóc bạch kim lãnh ngạo xuất hiện .
Vân Tiên lạnh lùng nhìn xung quanh rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thiên Dạ . Trong mắt cô thoáng ánh lên chút khinh thường và chút thất vọng .
" Đi thôi ! Hà Linh trả tiền đi ! "
Như 1 vương nữ cao quý và ưu nhã cô ra lệnh rồi xoay lưng bước ra đường lớn .
Tuy nhiên đi được vài bước nhưng lại nhưng lại nghe tiếng bước chân theo sau nhỏ dần Vân Tiên thấy lạ xoay cổ lại nhìn thì thấy Thiên Dạ đang đi theo hướng ngược lại /
" Ngươi đi đâu thế hả ? "
Nhăn mày Vân Tiên lớn tiếng hỏi .
" Heh ? Ngươi bảo ta đi mà ? "
Dừng chân Thiên Dạ cũng quay người lại vẻ mặt ngạc nhiên .
" Ta bảo là theo "
“ [ Đi thôi ! ] Ngươi chỉ nói thế . "
" Ngươi cố tình chống đối ta sao ? Theo ta phải nói rõ như vậy à tên đần độn ? "
Thật ra thì do cảm thấy nhục mặt vì vừa hôm qua còn sỉ vả Vân Tiên hôm nay phải chay mặt xin tiền nên hắn đang định lãng đi .
" Thôi kệ tiền của em vợ cũng là của mình "
Lắc lắc đầu hắn tự lừa gạt bản thân bằng cái lý lẽ không thể nào củ chuối hơn rồi đuổi theo Vân Tiên.