Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Dạ

Chương 6 : Nền văn minh đã từng tồn tại !




Chương 6 : Nền văn minh đã từng tồn tại !

" Tại sao chúng ta phải đi bộ trong khi chúng ta có xe ? "

Nhìn cô bé đang nhàn nhã dạo bước trước mình Thiên Dạ thắc mắc .

Không có tiếng trả lời Vân Tiên nhường như không nghe thấy câu hỏi của Thiên Dạ hoặc đơn giản cô bé chỉ là lười để ý .

Cau mày Thiên Dạ lên tiếng chỉ vì muốn phá vỡ sự im lặng và làm vơi đi chút lúng túng của mình nhưng nếu con bé này đã chẳng thèm để ý hắn cũng lười nói chuyện nếu không phải vì nể mặt tô mì lúc nãy hắn cũng chả muốn đi theo con búp bê vô cảm này .

“ Có những chuyện sớm hay muộn gì cả thế gian này cũng sẽ biết nên có nói cho ngươi cũng chẳng sao cả . Sớm biết trước biết đâu với ngươi lại là 1 lợi thế cũng có thể bảo toàn bản thân dù sao thì sâu kiến ngu muội cũng bắt nguồn từ vô tri ... "

Đột nhiên Vân Tiên cất lời giọng nói ngoại trừ lạnh lùng cũng pha lẫn nghiêm túc như thể cô bé sắp nói ra bí mật kinh thiên .

" Huh ? "

Thiên Dạ hơi ngạc nhiên bởi vì trong ấn tượng của hắn đây là lần đầu cô bé nói chuyện với hắn một câu dài như thế mà lại bằng giọng điệu nghiêm túc thế này .

Vân Tiên tiếp tục :

“ Thế giới này không giống như người thấy nó không đơn giản tới vậy nó đã từng 1 thế huy hoàng đã từng phồn hoa không tưởng nhưng đó chỉ còn là quá khứ . Lục địa Mu thành phố Aslantis hẳn là ngươi có biết ? "

" Có . Thì sao ? "

" Chúng không phải là truyền thuyết chúng ta đã tìm ra manh mối về sự tồn tại của chúng . À không phải nói là chúng tự nhiên tiếp xúc với chúng ta "

" Hả ? "

" Những nền văn minh đó không phải biến mất mà là họ lựa chọn ẩn mình chờ đợi "

“ Chờ đợi ? Đợi cái gì ? "

" Đợi trái đất khôi phục như nó đã từng . Đợi thời thế thuộc về bọn họ trở về . Họ chính là hậu nhân của Thái cổ chi dân Maya Amazon Aslantic Mu ... rồi sẽ có 1 ngày tái hiện thế gian "

" Thật ra người muốn nói gì ? Hẳn không chỉ là để ta biết những truyền thuyết kia là sự thật chứ hả ?

" Điều ta định nói chính là thế giới này sắp không yên bình nữa ngươi nên cẩn thận ngươi không thể nào biết được lúc nào bỗng nhiên người xung quanh người đột nhiên thức tỉnh đâu . Ngươi không cách nào tưởng tượng được những người đã thức tỉnh đó là tồn tại thế nào đừng nghĩ rằng xã hội pháp trị hôm nay v·ũ k·hí hôm nay có thể áp chế họ nếu đủ mạnh đạn h·ạt n·hân cũng chỉ là 1 trò cười . Thực tế người như thế hoàn toàn tồn tại”



"… "

“ Đừng nghĩ rằng ta nói đùa bởi vì ta sắp cho người thấy đây những điều vượt quá hiểu biết của ngươi . "

Chẳng hề quay đầu nhìn Thiên Dạ lấy 1 lần Vân Tiên nói xong vẫn cứ thế thẳng hướng bước đi .

Thiên Dạ nối gót theo sao đột nhiên quay đầu nhìn về 1 con hẻm tối rồi như chỉ là vô tình hắn tiếp tục theo sau Vân Tiên.

Trong con hẻm 1 người đàn ông áo đen vừa núp sau bức tường vừa liếc theo 2 bóng người 1 lớn 1 nhỏ kia .

Rồi hắn móc điện thoại ra ấn 1 dãy số .

" Đã tìm thấy mục tiêu ! "

Gã đàn ông khàn giọng nói .

Theo sau Vân Tiên Thiên Dạ đang cúi đầu lặng yên suy ngẫm .

Thật sự thì có hơi bất ngờ ra là trái đất không phải đột nhiên thức tỉnh chỉ là nó đang trở về như chính nó đã từng . Nhưng điều đó lại làm hắn nghĩ tới 1 vấn đề khác chính là nếu nó đã từng huy hoàng vậy thì nguyên nhân dẫn đến sự lụi tàn của nó là gì ?

“ Xem ra mọi chuyện này không nhàm chán chút nào . "

Thiên Dạ khẽ cười hắn đang lo nếuthế giới đang thức tỉnh thì việc chữa trị thương thế linh hồn sẽ rất khó khăn . Ai mà biết sẽ cần bao lâu để những linh thảo kia phát triển ?

Nhưng nếu là thế giới khôi phục thì lại khác có thể vẫn còn tồn tại đâu đó thứ có thể chữa trị cho linh hồn hắn .

Những hậu nhân của các Thái cổ chi dân kia hẳn là có giữ . Cho dù không có thì trái đất này chắc chắn vẫn còn di tích của những nền văn minh đã lụi tàn kia ...

“ Lũ ruồi nhặng thật chán ghét . "

" Hả ? "

Nghe giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của bản thân Thiên Dạ ngẩng mặt nhìn Vân Tiên người vừa lên tiếng kia .

" Không có gì mấy con ruồi thôi giải quyết xong rồi ."



Cách bọn họ không xa trên những góc khuất của những con đường có những kẻ đang nằm đấy ôm cổ họng lăn lộn vì khó thở cuối cùng thì b·ất t·ỉnh .

“ Ruồi ? "

" Con nhóc này đang nói tới lũ đi theo nãy giờ à ? Vốn định tìm chỗ vắng dần cho 1 trận nhưng có vẻ không cần nữa . "

Thiên Dạ thầm nghĩ .



Trong 1 căn phòng thiết kế đơngiản chỉ có 1 bộ ghế sô pha và 1 chiếc bàn làm việc dưới ánh đèn lờ mờ hơn 10 người đang đứng vẻ mặt nghiêm túc . Ngồi trên bàn làm việc là 1 người trung 1 vết sẹo trên má trái hắn bực tức đập bàn .

" Chuyện này là sao ? Tại sao không liên lạc được ? Chúng mày còn ở đó làm gì mau đi tìm hiểu ! "

Nghe vậy tất cả tản đi chỉ còn lại người đàn ông mặt sẹo .

" Hi vọng không kinh động tới mấy ông Boss lớn . Hừ tao không biết mày là ai nhưng đã có can đảm gây chuyện với Thiên Lang hội mày sẽ phải trả giá thật nhiều thứ đồ không biết sống c·hết . "

" Thế chúng ta ra ngoài này làm gì ? " Thiên Dạ hỏi nơi vị trí hắn và Vân Tiên đang đứng chính xác là nơi mà tối qua Thiên Dạ tìm thấy bụi linh thảo kia .

“Cho người kiến thức một chút sự rộng lớn của thế giới này "

Nói rồi Vân Tiên nhìn quanh như đang tìm thứ gì đó .

“ Không thể nào ! Tại sao lại không thấy ? Mình nhớ rõ ràng đã đặt ở đây mà !”

Một lúc sau Vân Tiên lẩm bẩm :

“ Không lẽ nào..”

Thiên Dạ thò tay vào túi quần nơi hắn để bụi linh thảo kia mắt hơi giật giật .

Hôm qua tìm thấy nó giờ nghĩ lại thì hình như là có 1 huyễn trận nhỏ thô sơ và kém cõi tới mức hắn gần như bỏ qua à không bỏ qua cmnr . Nếu chẳng để ý kĩ lại chỗ đó thì hôm nay hắn còn chả nghĩ tới là nó tồn tại .

“Tại sao chứ ? Rõ ràng mình đã ... "



Vân Tiên bối rối đưa mắt tìm kiếm hi vọng tìm được chút manh mối nào đó rồi đột nhiên 1 cái hố to cách đó không xa lọt vào sự chú ý của cô bé .

Vân Tiên kinh ngạc tiến đến xem rồi cúi người kiểm tra .

" Dấu vết còn mới chỉ mới tối qua thôi xem ra là bị người khác phát hiện mất rồi ... "

Vẻ mặt ánh lên sự thất vọng Vân Tiên thẫn thờ bước đi . Cây linh thảo này cô bé vô tình tìm thấy cách đây khoảng 1 tháng nhưng vì lúc đó nó chưa hoàn toàn phát riển nên cô không hái mà chỉ vẽ 1 huyễn trận che mắt thiên hạ mặc dù khả năng vẽ ma trận của Vân Tiên chưa cao chỉ mới xem là nhập môn nhưng cô bé đã tự tin rằng không ai có thể xem thấu nó .

" Xem ra mình đã quá tự tin rồi . "

Cô bé tự giễu . Nhìn dáng vẻ thẫn thờ thất vọng của Vân Tiên mặc cảm tội lỗi của Thiên Dạ càng lúc càng tăng cao . Thật sự mà nói trong kí ức của bản thân mặc dù Vân Tiên chưa thật sự dùng vẻ mặt tốt khi đối diện với hắn bao giờ có chăng cũng chỉ là sự lạnh nhạt xem thường .

Tuy vậy cô bé là 1 trong số ít người đối xử tốt với bản thân mặc dù hắn hiểu rõ sự quan tâm đó chẳng qua là vì trách nhiệm song cũng đâu thể phủ nhận rằng hắn đã nhận rất nhiều giúp đỡ từ Vân Tiên mới có thể sống sót tới giờ .

Cuối cùng Thiên Dạ đưa ra quyết định . Hắn đuổi theo sau Vân Tiên rồi chặn cô bé lại khiến Vân Tiên hơi nhăn mặt .

" Có chuyện gì ? Vốn định cho người nhìn sự kì bí của thế giới nhưng giờ ta không có tâm tình đâu ?"

" Không có gì chỉ định mượn ngươi một thứ thôi ta sẽ trả sau . "

" Cần gì để sau đi ta hiện tại thật sự không có tâm tình . "

Nói rồi Vân Tiên bỏ qua Thiên Dạ tiếp tục đi về trước .

" À không cần nữa đâu ta lấy được rồi . "

Thiên Dạ nhìn tấm thẻ đen trên tay rồi lẩm bẩm .

" Ngươi đi trước đi ta có chút việc không theo ngươi được . "

Hắn hướng Vân Tiên nói .

" Hả ? "

Vân Tiên nghi hoặc xoay người nhưng chỗ Thiên Dạ đứng vừa rồi trống rỗng cứ như thế nó vốn đã không có ai ở đó vậy .

" Hắn ... đâu rồi ... ? "

Cô không hề nhận ra Thiên Dạ không phải là thứ duy nhất biến mất khỏi nơi này còn 1 thứ nữa đó là ... thẻ tín dụng của cô .