Chương 4 : A ! Có tiền !
Nhật Nguyệt lúc này trong phòng ăn một bàn thịnh yến đang nghi ngút khói trên chiếc bàn ăn dài kiểu quí tộc .
Trái với vẻ đồ sộ của lượng thức ăn ngồi đó chỉ có hai người .
Một cô bé 13 tuổi với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo đang vận trang phục gothic loli mang tông màu đen đỏ cô bé trông chả khác gì một con búp bê cỡ lớn không phải ai khác ngoài Lâm Vân Tiên - cô em vợ của Thiên Dạ .
Người còn lại cũng lãnh ngạo không kém vẻ mặt có tới 7 phần giống Vân Tiên nhưng nhiều hơn 1 phần trưởng thành thành ít đi 1 phần trẻ con . Mái tóc đen thẳng dài mềm mượt như trong quảng cáo Sunsilk với bộ kimono đen họa tiết hoa sen cô như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ .
Cô là Lâm Kim Vân vị hôn thê cao quý của Thiên Dạ.
Cả 2 đang ưu nhã dùng bữa lặng yên không nói một lời .
" Thế hắn ta đâu rồi ? "
Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ im lặng là Kim Vân .
“ Ai ? " Vân Tiên trả lời cụt lửng .
“ Em biết chị đang nói tới ai mà vị hôn phu phế phẩm của chị ấy "
“ Đuổi đi rồi ! "
" Ara ? Em biết hôm nay chị về nên cố tình đuổi hắn đi sao ? "
“ Chị suy nghĩ nhiều rồi chỉ là hắn ta làm em tức giận thôi . "
" Tức giận ? Em ư ? Đừng đùa chứ ! Xem ra em vẫn quyết tâm đối nghịch với chị vẫn muốn bảo vệ thứ phế phẩm đó hả ? "
Cười nhạt không quan tâm tới sự lạnh lùng của em gái Kim Vân vừa nói vừa nở nụ cười trên môi nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống cùng nụ cười của cô .
“ Hắn ta chỉ là 1 con người tầm thường thôi chị không cần phải quan tâm tới vậy đâu dù sao hắn cũng làm rất tốt công dụng của vị hôn phu bù nhìn của mình rồi . Chị không thể để hắn yên ổn sao ? "
“ Vân Tiên chị không cần thế công cụ không nằm trong quyền kiểm soát của mình đâu dù chỉ là 1 con sâu kiến cũng không được "
“ Kim Vân, chị thật sự đáng sợ đấy theo nhiều nghĩa . "
" Vậy em có định giao hắn cho chị không ? "
" Em đã hứa với ông rồi sẽ không để hắn xảy ra chuyện em sẽ ngăn chị . Giỏi thì c·ướp hắn từ tay em đi "
Lạnh lùng Vân Tiên đứng lên nhìn thẳng vào Kim Vân .
" Oh ! Cuối cùng em vẫn muốn đối mặt với chị à ? Em chắc chứ ? "
Lặng yên không có câu trả lời nhưng vẻ mặt của Vân Tiên đã thể hiện rõ nó .
" Em đã quên sao ? Rằng em chưa bao giờ thắng chị trong bất cứ trò chơi nào ... "
Kim Vân cũng từ tốn đứng lên nụ cười trên môi chưa từng biến mất nhưng giọng nói của cô lại khiến người nghe phải rét lạnh cả người .
" Đùng ! "
Âm thanh khơi màu cho cuộc chiến của chị và em từ Kim Vân, làn khói trắng lan tỏa nhiệt độ xung quanh hạ thấp cực nhanh nữ căn phòng giờ đây hoàn toàn bằng kết .
Không hề kém cạnh cuồng phong rít gào lấy Vân Tiên làm trung tâm đang điên cuồng tàn phá xung quanh .
Các bức tường rung lên vì khí thế của hai người nhưng rồi những hoa văn trang trí chợt sáng lên và các bức tường lại ổn định .
Đây không chỉ là hoa văn trang trí cho đẹp mà có vẻ là 1 loại pháp trận nào đó .
" Tới đây Vân Tiên cho chị thấy những năm qua em đã tiến bộ thế nào . "
Kim Vân vừa lấy tay áo che miệng cười vừa khiêu khích . Vân Tiên đáp trả bằng hành động cô bé lao thẳng về phía chị mình như 1 viên đạn pháo ...
Trong phòng ăn của Nhật Nguyệt băng tuyết và cuồng phong chị và em đang dữ dội giao tranh vì 1 thiếu niên nhưng người ngoài chẳng hề hay biết trong mắt họ Nhật Nguyệt vẫn tĩnh lặng như mọi ngày .
Trước cổng Nhật Nguyệt người thiếu niên gây ra cuộc chiến ấy đang nhàn nhã tiến vào .
Khác với mọi ngày cổng lớn Nhật Nguyệt hôm nay có một nữ hầu đang đứng đấy cứ như thể là đang chờ ai đó . Tất nhiên Thiên Dạ không nghĩ là tại nơi này mình được chào đón tới mức phải có người ra tiếp đón như vậy .
Nên hắn cứ thế nhàn nhã đi thẳng vào bên trong .
Nhưng ngay lúc Thiên Dạ định đẩy cổng bước vào nữ hầu lại đột nhiên đưa tay ngắn lại .
" Có việc ? "
Dừng chân Thiên Dạ nhàn nhạt hỏi
" Lệnh từ Vân Tiên tiểu thư, người dặn rằng hôm nay không cho phép người tiến vào Nhật Nguyệt nửa bước . Nên vui lòng quay người ra khỏi đây . "
" Cái ... "
Thiên Dạ sững người trong chốc lát nhưng rồi cũng quay lưng bỏ đi nếu đã không được chào đón thì cũng không nên mạnh mẽ xông vào làm gì cho mất mặt .
" Hmm xem ra hôm nay con búp bê đó có sự cố không muốn mình dây vào”
Vừa đi hắn vừa suy ngẫm còn về sự cố gì ? Quỷ quan tâm ! Đó là chuyện của ngươi ... Đó là chuyện của ngươi ... Nếu đã không định nói cho hắn không quan tâm tới hắn sẽ nghĩ thế nào thì tại sao hắn phải mình tìm hiểu ?
Thiên Dạ - còn không có rảnh háng tới vậy .
" Ot..ọttt ... "
Bị kéo khỏi dòng suy nghĩ bởi âm thanh tế nhị Thiên Dạ sờ lên bụng
" Phải ha mình chưa ăn gì cũng phải vài ngày rồi ... "
Cho dù có mạnh mẽ thế nào hắn vẫn luôn ăn uống có lẽ là do sở thích cũng có lẽ là do thói quen . Và hiện tại thì hắn đang cảm thấy rất muốn đi ăn nói cách khác hắn đang thèm ...
" Haizz ... Không còn 1 đồng phải làm sao đây ? "
Thiên Dạ thở dài lẽ ra việc bỏ tiền ra để ăn bữa sáng cho dù con người của hắn trước đây cũng không phải vấn đề gì vấn đề là hiện tại hắn để cái ví trong cái đống rẻ lau ở Nhật Nguyệt vào tối hôm qua rồi hiện tại ngoài cái mạng hắn chẳng còn gì khác .
À còn 1 thứ cây linh thảo trong túi quần nhưng hắn không nghĩ thứ này giúp được gì vào những lúc thế này . Hắn có thể đem bán nhưng chưa nói đến việc mấy hiệu thuốc có biết hàng hay không dù có biết đi nữa thì cũng sẽ kéo theo 1 số phiền phức không hay ho gì nếu bán nó đi .
" Haizz ... ! "
Tiếng thở dài bất chợt tuôn ra lần nữa Thiên Dạ rảo bước nặng nề lê theo cái bụng đói bước đi bất chợt hắn và phải ai đó cú v·a c·hạm không mạnh lắm nhưng bất chợt người nọ ngã lăn ra đất ôm lấy tay và la oai oái lên .
" Trời ơi gãy tay tao rồi đau quá á á á !!! "
" Trời ơi đại ca có sao không ? "
" Thằng kia mày làm gãy tay đại ca bọn tao rồi bỏ đi như vậy hả ? "
“ Phải đó đền tiền thuốc men đi ! "
" Không bỏ ra thì mày không được đi . "
" Mày cố tình phải không ? Gan cũng lớn lắm đi theo bọn tao mau ! "
Bỗng nhiên từ đầu nhảy ra dăm ba thằng tóc nhuộm đủ màu dáng vẻ tiêu chuẩn côn đồ chỉ tay về hắn vừa la om sòm lên vừa bao vây hắn lại .
" Ah ? "
Nhìn lũ người xung quanh mình kia Thiên Dạ hơi ngạc nhiên thời đại nào rồi mà còn chơi kiểu ăn vạ này ? Mặc dù nghĩ thế nhưng hắn vẫn đi theo bởi lẽ tự nhiên có người đến dâng tiền đúng lúc hắn cần kia mà .
Khóe miệng Thiên Dạ cong lên hình thành một biểu cảm tựa như đang cười dù không rõ hắn có thật sự cười hay không .