Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 7: Bản Năng




Dịch Trạch Viễn từ nhỏ đã có cuộc sống giàu sang, chưa bị bất cứ người nào đánh qua. Mặc dù sau khi thành niên ngẫu nhiên khí thịnh sẽ xảy ra xung đột với người khác, nhưng anh luôn là người chiếm thế thượng phong. Gần 30 năm cuộc đời chưa bao giờ chịu qua cảnh giống như ngày hôm nay, một khuôn mặt đẹp trai bị một người phụ nữ đập cho bầm tím cả con mắt.
Trong khách sạn Duyệt Đình, Âu Tiểu Xuân đang tìm hòm thuốc. Dịch Trạch Viễn chịu đựng cơn đau điên cuồng phun tào: "Thấy quỷ, chiêu của cậu căn bản chẳng có tác dụng gì đối với người phụ nữ kia."
Âu Tiểu Xuân cũng rất ủy khuất: "Sao tôi biết Tô tỷ tỷ có thể bình tĩnh như vậy..."
Anh ta lấy băng gạc và cồn trong hộp y tế, cẩn thận rửa vết thương giúp Dịch Trạch Viễn, tựa như an ủi lại kiến nghị: "Nhưng tôi vẫn còn một chiêu nữa, chiêu này lợi hại hơn chiêu trước. Chỉ cần thực hiện thành công thì ngay cả ông chủ lớn cũng không thể nói chữ không."
Cồn kích thích đến vết thương Dịch Trạch Viễn vẫn luôn hít hà. Anh xua xua tay ý bảo Âu Tiểu Xuân câm miệng, nhưng anh ta lại hiểu sai ý, tưởng anh bảo mình tiếp tục nói, vì thế nhanh mồm nhanh miệng: "Chiêu này chính là -- tôi sẽ đi tìm mấy người bạn là dân xã hội, sau đó giả vờ tìm anh gây phiền phức. Tô tỷ tỷ cho dù lợi hại thì chắc chắn vẫn sẽ bị áp đảo đúng không, đến lúc đó tôi để bọn họ cố ý vẩy một ít nước màu lên người anh lấy làm chứng cứ, sau đó chúng ta có thể nói với ông chủ lớn rằng Tô tỷ tỷ bảo vệ không tốt, anh yêu cầu sa thải cô ta cũng hợp tình hợp lý."
Nghe xong, Dịch Trạch Viễn bình tĩnh nhìn Âu Tiểu Xuân, qua một lúc mới cảm khái: "Loại chủ ý dở tệ này cậu cũng có thể nghĩ ra được. Để cậu làm trợ lý thật đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Âu Tiểu Xuân xoa xoa tay ngượng ngùng cười: "Tất cả đều là vì phục vụ sếp."
Dịch Trạch Viễn dào dạt cười hai tiếng, rồi bỗng chốc dừng lại: "Cậu vẫn có mặt mũi để cười."
Anh chỉ vào con mắt của mình: " Lần này thiếu chút nữa tôi đã mù con mắt, nếu tiếp tục tin cậu thì có thể sống sót trở về hay không cũng là một vấn đề khó nói. Hơn nữa, người phụ nữ kia--"
Anh vốn định nói Tô Nghê tựa như người đàn bà đanh đá, nhưng lời vừa tới miệng trong đầu đột nhiên không chịu khống chế nhớ tới mùi hương mộc mạc mà anh đã ngửi thấy khi nhào vào ngực cô, cùng với cảm xúc mềm mại mà chóp mũi đã chạm phải.
Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia gợn sóng kỳ lạ.
"Người phụ nữ kia làm sao?" Âu Tiểu Xuân lên tiếng hỏi.
Ý thức được bản thân thất thần, Dịch Trạch Viễn chột dạ ho khan vài tiếng, cưỡng ép bản thân phải dừng ngay những suy nghĩ đột nhiên xuất hiện. Anh quay đầu cảnh cáo Âu Tiểu Xuân: "Tóm lại, nếu không có sự đồng ý của tôi thì cậu không được tự mình làm chủ."
Âu Tiểu Xuân hậm hực: "... Đã biết."
*
Dịch thị có địa vị rất cao trong giới thương nghiệp, mỗi buổi trình diễn thời trang của nhãn hiệu YIS đều được giới trẻ chờ mong. Vì mức độ chú ý và tầm quan trọng của nó, thường thường trước khi bắt đầu buổi trình diễn chính thức thì sẽ có rất nhiều lần diễn tập.
Hôm nay là lần diễn tập cuối cùng.
Đây là một buổi trình diễn đẳng cấp, có sự góp mặt của những nhân vật nổi tiếng trong nước, người trong giới giải trí, truyền thông càng nhiều không kể xiết. Để mọi việc đều diễn ra thuận lợi, Dịch Trạch Viễn đã sớm đi tới nơi tổ chức buổi trình diễn, một lần nữa xác nhận xem nhân viên công tác và ánh sáng đã được sắp xếp ổn thỏa chưa.
Hôm nay anh mặc cực kỳ sang trọng, khoác trên mình bộ tây trang định chế cao cấp màu xám bạc của nhãn hiệu YIS kết hợp với áo sơ mi đen cùng nhãn hiệu, đường may tinh xảo dễ dàng làm nổi bật khí chất tổng tài của anh.
Đường Đề so với anh còn tới sớm hơn. Cô ta là nhà thiết kế chính của hàng loạt mẫu thiết kế trong buổi trình diễn sắp tới. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo khoác lông dê màu xám kết hợp với đôi boot da màu nude, đứng trong đám siêu mẫu nhìn cô ta phá lệ đoan trang, trí thức.
Hai người gặp mặt nhau ở hậu trường, thấy Dịch Trạch Viễn đeo kính râm đầy khác thường, Đường Đề tò mò hỏi: "Anh bị gì vậy?"
Dịch Trạch Viễn nhớ tới lời Đinh Thước từng nói lúc trước, lập tức học hỏi theo anh ta, chỉ vào sân khấu phía trên, nghiêm túc nói:
"Ánh đèn quá chói mắt."
Mặc dù Đường Đề cảm thấy bán tín bán nghi nhưng cũng may không tiếp tục hỏi. Cô ta gọi mấy người mẫu tới để Dịch Trạch Viễn có thể nhìn rõ hiểu quả của sự phối hợp giữa trang phục và phụ kiện. Trong đó có một vài mẫu tương đối đặc biệt, cô ta tập trung giải thích ý nghĩa trong đó.
Đây cũng chính là điều Dịch Trạch Viễn thưởng thức ở cô ta. Mỗi khi nghe xong lời giải thích anh sẽ khen ngợi cô ta có những ý tưởng mới lạ và độc đáo.
Nhưng hôm nay Dịch Trạch Viễn tựa hồ có chút thất thần.
Lúc bắt đầu anh vẫn cẩn thận nghe, không bao lâu sau Đường Đề phát hiện lực chú ý của anh không hề ở đây nữa.
"Anh có nghe tôi nói không?"
"Hả?" Lực chú ý của Dịch Trạch Viễn được kéo về: "Đang nghe, cô nói tiếp đi."
Trong lòng Đường Đề sinh nghi, cô ta nhìn theo hướng ánh mắt của anh vừa nhìn, lúc này mới phát hiện chỗ ngồi cạnh sàn diễn có hai người quen thuộc.
Âu Tiểu Xuân và -- Tô Nghê.
Cô ta thu hồi ánh mắt, tuy cảm xúc trong lòng đang thay đổi một cách vi diệu nhưng trên khuôn mặt vẫn khẽ mỉm cười, giống như đang nói chuyện phiếm, mở miệng: "Hình như anh rất thích cô vệ sĩ kia."
"Thích cô ta?" Dịch Trạch Viễn nghe vậy cũng thấy buồn cười, ánh mắt theo bản năng bay tới chỗ Tô Nghê, không chút do dự phản bác: "Cô ta tuyệt đối không phải là hình mẫu mà tôi thích."
Đau đầu, đau chân, đau mắt, vẫn có thể thích cô sao?
Đừng đùa, anh đang muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.
Ở trên kia, đạo diễn sân khấu đang chỉ đạo nhân viên điều chỉnh lại ánh đèn. Toàn bộ khung cảnh đột nhiên sáng bừng, giống như một buổi yến tiệc bắt mắt.
Xuyên qua đám người Dịch Trạch Viễn nhìn Tô Nghê đang yên tĩnh ngồi một góc -- đôi tay cô chống cằm, không biết cô đã nhìn thấy được gì trên sàn diễn, thế nhưng nụ cười hiếm hoi bỗng xuất hiện nơi khóe miệng.
Ồ, thì ra cô cũng sẽ cười.
Dịch Trạch Viễn cảm thấy hiếm lạ, trong lòng anh nhất thời nảy lòng tham, quay đầu nói với Đường Đề: "Cô cứ làm việc của mình đi, tôi ra đây một lát."
Không đợi Đường Đề mở miệng anh đã đi tới chỗ ngồi gần sàn diễn.
Cô ta có chút buồn bã, khẽ mở miệng nhưng rồi ngậm lại, mọi cảm xúc cùng lời chuẩn bị nói ra đều phải nuốt vào bụng, thế nhưng nó giống như mắc kẹt ở cổ họng, nuốt không được mà phun ra cũng không xong, quả thật là nghẹn khuất.
Tô Nghê và Âu Tiểu Xuân ngồi cùng nhau. Dịch Trạch Viễn đi tới, suy nghĩ một lát rồi ngồi cạnh Âu Tiểu Xuân.
Ba người xem người mẫu diễn tập trên T đài, bỗng nhiên Dịch Trạch Viễn lầm bầm lầu bầu: "Chỉ có một bộ quần áo để mặc thôi sao?"
Người bị kẹp ở giữa là Âu Tiểu Xuân có chút mê man, cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Hả?"
Dịch Trạch Viễn lập tức ghét bỏ, liếc anh ta: "Không hỏi cậu"
Nghe vậy, Tô Nghê hơi hơi nghiêng đầu. "Đang hỏi tôi đấy à?"
Dịch Trạch Viễn không thừa nhận cũng không phủ nhận, tiếp tục nhìn phía trước: "Làm việc ở công ty của tôi sao có thể không có những bộ trang phục đẳng cấp."
"Cái gì gọi là trang phục đẳng cấp?"
"Những bộ quần áo trên kia gọi là trang phục đẳng cấp, cái cô đang mặc gọi là gì đây?"
"Tôi cảm thấy đồ thể thao rất đẹp."
"Cô có hiểu thế nào là thời thượng không?"
"Không hiểu."
"Lại đây, tôi dạy cho cô--"
Nói đến vô cùng tự nhiên, Dịch Trạch Viễn rất tự nhiên đẩy Âu Tiểu Xuân ra rồi dịch lại gần Tô Nghê một chút.
Âu Tiểu Xuân: ???
Tô Nghê:...
Nhìn Dịch Trạch Viễn đeo kính râm cô nhớ tới ngày ấy ở trong thang máy mình ra tay hình như hơi nặng.
Kỳ thật cô cũng biết không phải anh cố ý nhào vào mình, chỉ là nhớ tới khoản tiền anh tiêu phí trong căn phòng thất tiên nữ kia cô thật sự muốn đánh.
Nghiêm túc mà nói, sinh hoạt cá nhân của sếp như thế nào cô là một vệ sĩ căn bản không có quyền hỏi đến.
Nghĩ vậy, Tô Nghê cảm thấy hơi có lỗi.
Thôi, nghe anh một lần đi.
Cô bất đắc dĩ thở dài, yên lặng dịch sang bên cạnh một chút.
Đang chuẩn bị lắng nghe Dịch Trạch Viễn truyền thụ khái niệm thời thượng, dư quang của Tô Nghê thoáng nhìn thấy giá đèn LED trên đỉnh đầu đang đong đưa, không chờ cô ngẩng đầu xác nhận thì chiếc đèn đã tách khỏi giá, thẳng tắp rơi xuống chỗ của cô và Dịch Trạch Viễn.
"-- Tránh ra!" Tô Nghê buột miệng thốt ra, phản ứng cực nhanh, tay trái của cô nhanh chóng giơ lên để che chắn, tay phải ý đồ đẩy Dịch Trạch Viễn ra.
Sau khi cô hét lên Dịch Trạch Viễn cũng thấy được chiếc đèn đang rơi, ngay lúc này anh không có thời gian tự hỏi, mắt thấy chiếc đèn sắp rơi xuống hai người, có lẽ là xuất phát từ bản năng của một người đàn ông anh cũng duỗi tay ra che chắn.
Cho nên, gần như cùng thời gian có hai cánh tay không hẹn cùng xuất hiện.
Vóc dáng Dịch Trạch Viễn dù sao cũng cao hơn, chiếc đèn rơi xuống đập mạnh lên tay anh, nhưng bởi vì Tô Nghê cũng ở ý đồ che chắn cho anh, trong lúc hỗn loạn cô cũng đã bị thương.
Tiếng rầm vang lên, khi chiếc đèn rơi xuống chọc người trên sàn diễn phải thét lên, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Đường Đề nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy trên bộ tây trang của Dịch Trạch Viễn có vết bẩn, tiến lên khẩn trương hỏi: "Thế nào, anh có bị thương không?"
Khuỷu tay Dịch Trạch Viễn nổi lên từng cơn đau nhưng anh không quan tâm, càng không rảnh trả lời Đường Đề.
Anh nhìn những thứ bừa bãi trên mặt đất cùng với máu tươi chảy ra nơi ống tay áo của Tô Nghê, nỗi tức giận bốc lên, anh dùng sức đá văng cái đèn cạnh chân, trầm mặt tức giận: "Đạo diễn sân khấu là ai? Cút ra đây cho tôi."