Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 8: Áo Khoác Lông Dê




Sau khi phát sinh sự cố, điều khiến tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vốn người gây ra sai lầm là nhân viên tổ thiết bị thế nhưng Dịch Trạch Viễn lại trút giận lên đạo diễn sân khấu.
Anh bảo Âu Tiểu Xuân đưa Tô Nghê tới phòng nghỉ chuẩn bị cho khách quý, đồng thời phân phó anh ta đi lấy hộp thuốc y tế, bộ dáng bận trước bận sau của anh khiến cho Âu Tiểu Xuân phải tự nói thầm. Thừa dịp Tô Nghê đi toilet, anh ta hỏi: "Sếp, Tô tỷ tỷ bị thương sao anh phải khẩn trương như vậy?"
Cơ thể Dịch Trạch Viễn cứng ngắc, quay đầu nhìn Âu Tiểu Xuân, nói không ra đến tột cùng là vì lý do gì.
Đúng vậy, anh khẩn trương cái gì?
Lần đầu tiên anh nhìn thấy có người không màng an nguy của bản thân xông vào phía trước bảo vệ mình, đặc biệt đây còn là một người phụ nữ. Không thể không thừa nhận, trong khoảnh khắc ấy trong lòng anh có sự chấn động.
Sau khi tự hỏi một thời gian lâu, Dịch Trạch Viễn giống như đã tìm thấy lý do vì sao mình lại như vậy.
"Bởi vì đó là người của lão ba, nếu cô ta thiếu tay thiếu chân tôi làm sao giải thích rõ với ông ấy đây? Huống hồ --"
Dịch Trạch Viễn thần sắc thản nhiên, đúng lý hợp tình: "Nếu cô ta gặp chuyện ngoài ý muốn công ty sẽ phải bồi thường."
Âu Tiểu Xuân gật đầu, tuy rằng đạo lý này không sai nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Chỉ có điều anh ta cũng không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, đơn giản không suy nghĩ nữa, cầm lấy thuốc hỏi: "Sếp, khuỷu tay của anh bị thương chắc cũng không nhẹ, để tôi bôi thuốc giúp anh nhé."
Dịch Trạch Viễn vén tay áo lên xem, quả nhiên chỗ bị thương kia có một vùng máu bầm.
Anh không để ở trong lòng, buông tay áo đột nhiên cảm thán: "Cũng không biết tôi và Tô Nghê là ai khắc ai, mỗi lần ở bên nhau đều bị thương."
Tô Nghê từ toilet trở về, vừa vặn nghe được những lời này của anh.
Cảm giác vô lực lan tỏa khắp toàn thân, hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, làm cách nào cũng không thể tiến lên phía trước.
Hơn 20 năm qua, bởi vì lưng đeo bóng ma có thể đoạt đi hạnh phúc của người khác, cô vẫn luôn sống cuộc sống giống như đi trên lớp băng mỏng, không dám có bất cứ hy vọng xa vời nào đối với cuộc sống này.
Hiện tại, câu nói này của Dịch Trạch Viễn vô tình đâm vào chỗ đau nhất trong lòng của cô.
Thấy cô đứng bất động ở cửa Dịch Trạch Viễn nghi hoặc gọi một tiếng: "Nghĩ cái gì đấy."
"Không có gì."
Cảm xúc của Tô Nghê tụt xuống, giọng nói cũng không có tinh thần.
Dịch Trạch Viễn thoáng nhìn ra manh mối, nhưng không biết cô bỗng nhiên khác lạ là vì lý do gì.
Tầm mắt của anh hạ xuống, nhìn ống tay áo dính máu của Tô Nghê, suy nghĩ một lát rồi quay đầu nói với Âu Tiểu Xuân: "Cậu đi tìm một chiếc áo đưa cho cô ta thay trước đi."
"Không cần, tôi --"
"Cần." Dịch Trạch Viễn trực tiếp đánh gãy lời cô.
Tô Nghê ngẩn người.
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh, có tia ái muội đầy quỷ dị.
Sếp chưa bao giờ có bộ dáng tổng tài bá đạo như lúc này, Âu Tiểu Xuân đứng bên cạnh hai người cũng phải giật mình.
Anh ta đứng bất động, ánh mắt lặng lẽ di chuyển, âm thầm quan sát.
Có lẽ cũng ý thức được bản thân có chút đột ngột, Dịch Trạch Viễn có điểm xấu hổ, lên tiếng giải thích: "Tuy hôm nay chỉ là buổi diễn tập nhưng bên ngoài có không ít phóng viên, nếu cô mặc bộ quần áo dính máu chạy khắp nơi rồi để đám phóng viên kia nhìn thấy thì không biết bọn họ sẽ viết thành cái gì nữa, đến lúc đó ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty cô có chịu trách nhiệm không?"
Tô Nghê nghe xong cũng không phản đối nữa.
Không có bất cứ người nào biết cô sinh ra đã mang theo ác ý cùng nguyền rủa, trong tiềm thức cô đồng ý cũng là vì không muốn sự cố chấp của mình làm người vô tội phải chịu tổn thương không đáng có.
Âu Tiểu Xuân đi ra ngoài tìm quần áo, trong phòng nghỉ chỉ còn Dịch Trạch Viễn và Tô Nghê.
Dịch Trạch Viễn cởi chiếc áo vest màu xám bạc, chỉ chừa chiếc áo sơmi màu đen. Trong phòng bật điều hòa anh lại cởi thêm hai chiếc cúc ở cổ áo, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Anh kéo ghế ngồi trước mặt Tô Nghê, dừng một lát tựa như đang sắp xếp lời của mình, một lát sau -- "Vừa rồi cô thể hiện cái gì."
Lời anh nói mang theo vài phần trách cứ khiến Tô Nghê cảm thấy khó hiểu: "Tôi là vệ sĩ của anh, gặp tình huống nguy hiểm dĩ nhiên phải bảo vệ anh rồi, sao bây giờ lại biến thành tôi thể hiện?"
Trong lòng Dịch Trạch Viễn muốn cười, thanh âm thấp đến mức chỉ có mình nghe thấy: "...Thật đúng là xem mình thành vệ sĩ à."
Tô Nghê nhíu mày: "Anh nói cái gì?"
"Không có gì." Cơ thể Dịch Trạch Viễn thoáng ngửa ra sau, ngữ khí tựa như dặn dò lại tựa như mệnh lệnh: "Sau này không cho phép cô xông lên phía trước bảo vệ tôi nữa."
"Vì sao?"
Dịch Trạch Viễn sờ sờ cằm, nghiêm túc tự hỏi.
Đúng vậy, vì sao?
Anh cũng không biết.
Chỉ là, đột nhiên anh có một loại suy nghĩ kỳ lạ đối với người phụ nữ tận tâm bảo vệ mình này...anh muốn bảo vệ ngược lại cô?
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện Dịch Trạch Viễn lập tức hoảng sợ.
Anh lập tức dừng suy nghĩ, sau vài giây lấy lại bình tĩnh. Anh mạnh mẽ lấy lại tư thế cao cao tại thượng của một tổng tài: "Còn hỏi? Cô dũng cảm như vậy thì tôi còn mặt mũi không?"
Lý do này khiến Tô Nghê vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô cũng lười nghe Dịch Trạch Viễn bố trí, cúi đầu xem di động nhưng khóe miệng lặng lẽ giơ lên một độ cung, sự khó chịu trong lòng cũng tiêu tan một ít.
Thấy không khí khó có dịp hài hòa như vậy, Dịch Trạch Viễn nhanh chóng nắm lấy cơ hội vì mình mà tẩy trắng: "Chuyện gọi điện thoại lần trước, sau khi xem qua di động tôi nghĩ có thể lúc thay quần áo không cẩn thận chạm vào màn hình rồi gọi cho cô."
"Ừm." Tô Nghê phản ứng nhàn nhạt.
"Còn có, những thứ cô thấy thật ra không giống như cô nghĩ đâu, tôi muốn giải thích từ lâu, những cái đó--"
"Dịch tổng." Tô Nghê bỗng nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh không cần giải thích với tôi về vấn đề sinh hoạt cá nhân, thật sự không cần."
"..." Dịch Trạch Viễn ngượng ngùng đem lời nuốt xuống: "Ồ."
Âu Tiểu Xuân vừa lúc quay trở lại xua tan cuộc nói chuyện tẻ ngắt của hai người.
Trong tay anh ta cầm một chiếc áo khoác lông dê, đưa tới trước mặt Dịch Trạch Viễn: "Đa số những bộ quần áo khác đều sẽ dùng trong buổi trình diễn sắp tới, duy nhất tìm được là chiếc áo bản giới hạn này, đây là quà tặng chuẩn bị cho Tiêu thiên hậu. Tôi xem nếu không thì--."
Dịch Trạch Viễn chưa nghe xong đã lên tiếng: "Nhanh đưa cho cô ta thay đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì."
Âu Tiểu Xuân rõ ràng là ngẩn người một giây rồi trở lại bình thường, đưa áo khoác cho Tô Nghê: "Tô tỷ tỷ, cô mau thay đi."
Bên ngoài âm nhạc vang lên, buổi diễn tập sắp bắt đầu.
Dịch Trạch Viễn cùng Âu Tiểu Xuân phải ra ngoài giám sát, đành phải đi trước một bước.
Từ phòng nghỉ đi ra, Tô Nghê cầm áo đi tới toilet để thay, trùng hợp chính là vừa đi tới cửa thì đụng phải Đường Đề và trợ lý của cô ta.
Đường Đề nhìn áo khoác trong tay cô, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tuy chỉ là cảm xúc chợt lóe nhưng vẫn bị Tô Nghê thấy được, thông minh như cô tựa hồ có thể đoán được Đường Đề muốn hỏi cái gì.
Cô giơ áo khoác, chủ động đánh tan hiểu lầm: "Vừa rồi tôi bị thương, cái này là Dịch tổng bảo trợ lý Âu tùy tiện tìm cho tôi thay."
Trợ lý giật giật khóe miệng: "Tùy, tùy tiện?"
Biểu tình cô ta bỗng nhiên tức giận, chỉ vào Tô Nghê: "Cô--"
Đường Đề nghiêng đầu, ý bảo cô ta im lặng.
Cô ta nhìn Tô Nghê rồi cười, ngữ điệu quái quái: "Phải không?"
Cái gì mà phải hay không?
Tô Nghê cảm thấy người phụ nữ Đường Đề này nữ nói chuyện luôn là một từ nhiều nghĩa, ý tại ngôn ngoại quá nhiều.
Trời sinh cô là người không thích đoán suy nghĩ của người khác.
Đè nén sự phiền chán trong lòng, Tô Nghê tùy tiện vắt áo lên cánh tay, nâng bước lướt qua người cô ta.
Đường Đề từ phía sau gọi cô-- "Tô tiểu thư."
Cô ta đến gần, uyển chuyển nhắc nhở: "Chiếc áo này không thể vắt lung tung như vậy được."
Tô Nghê quay đầu, kiên nhẫn sắp dùng hết: "Đường tiểu thư, rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Trợ lý nhỏ của Đường Đề đã sớm nhìn không được nữa, lập tức nhảy ra: "Đây là sản phẩm do Đường tiểu thư tự mình thiết kế trong năm nay, sử dụng chất liệu cao cấp Italy, toàn cầu chỉ có hai cái, một cái cô ấy đang mặc, cái còn lại ở trong tay cô. Một chiếc áo cao cấp như vậy chẳng lẽ cô không nhìn ra?"
Cô ta đánh giá bộ đồ thể thao trên người Tô Nghê, cười một tiếng, thay Đường Đề bênh vực kẻ yếu: "Cũng không biết Dịch tổng nghĩ gì mà lại để một người như cô mặc áo do Đường tiểu thư thiết kế?"
Trên mặt Đường Đề trước sau vẫn duy trì vẻ tươi cười: "Có lẽ Dịch tổng cảm thấy Tô tiểu thư thích hợp với chiếc áo này đi."
Trợ lý nhỏ khoanh tay ôm ngực.
Cô ta hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Cô ta?"
Tô Nghê từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm, không ham thích đôi co với người khác. Mặc dù cô không thích chủ động gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người sẽ đứng yên để người khác ức hiếp.
Cô bước lên trước một bước, đang muốn mở miệng đánh trả thì một giọng nam đột nhiên đáp trả lời trào phúng của người trợ lý: "Cô ấy làm sao."
Không ai chú ý Dịch Trạch Viễn đứng sau Đường Đề từ khi nào. Sắc mặt anh không quá đẹp, chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Nghê, đối với tiểu trợ lý lạnh giọng hỏi: "Cô nói thử xem, là cô ấy không xứng mặc chiếc áo này hay là tôi không có tư cách đưa cho cô ấy chiếc áo này?"
Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên xuất hiện, khuôn mặt trợ lý từng đợt trắng xanh, khí thế suy giảm.
Đường Đề thấy thế vội giải vây: "YoYo mới tới, nói chuyện không biết chừng mực, anh đừng để trong lòng."
Cô ta cười đến điềm tĩnh, ôn nhu hỏi Tô Nghê: "Tô tiểu thư sẽ không so đo với một cô bé chưa hiểu chuyện đấy chứ."
Tô Nghê vô vị cười cười, bỗng nhiên thốt ra một chữ -- "Sẽ."
Cô ném áo khoác cho Dịch Trạch Viễn, lắc lắc cổ làm bộ hoạt động khớp xương, gân cốt: "Hiện tại, tôi rất muốn để cho cô bé không hiểu chuyện này biết rõ tôi là loại người nào."
Biểu tình của Đường Đề nhất thời trở nên có chút khó coi, tiểu trợ lý càng bị ma quyền khí thế của Tô Nghê dọa sợ tới mức lui thẳng ra sau.
Dịch Trạch Viễn vừa nghe được đoạn đối thoại kia thì rất khó chịu, nhưng hiện tại nhìn thấy Tô Nghê kiên cường, khiến cho một người luôn có vẻ mặt ôn hòa như Đường Đề cũng phải biến sắc, cả người anh lập tức thoải mái.
Anh hỏi Đường Đề: "Từ khi nào một người có tố chất như vậy cũng có thể làm trợ lý của cô."
Đường Đề tâm cao khí ngạo, nay Tô Nghê nói lời sắc bén không lưu tình đã làm cô ta không bước xuống đài được, Dịch Trạch Viễn lãnh đạm chất vấn càng làm cho cô ta không thể nói gì.
Tô Nghê cầm lấy áo khoác từ ta Dịch Trạch Viễn rồi tùy ý ném về phía đối diện, trợ lý của Đường Đề nhanh tay tiếp được.
Bộ dáng khẩn trương xem nó như trân bảo kia khiến Tô Nghê cảm thấy buồn cười.
"Chiếc áo quý giá như vậy vẫn nên trả lại cho cô."
Cô quét mắt nhìn chiếc áo trên người Đường Đề, khóe mắt toàn là lãnh đạm và khinh thường: "Dù sao tôi cũng không thích."
Đường Đề tim đập ẩn ẩn nhanh hơn, tay ở nơi tối tăm bất giác nắm chặt.
Là một nhà thiết kế nổi tiếng được săn đón, lần đầu tiên bị người như vậy giáp mặt phủ định, còn là một nhân vật nhỏ không tiếng tăm, dù là một người ưu nhã như cô ta cũng kìm nén không được.
"Tô tiểu thư không thích cũng rất bình thường." Lời nói của cô ta có gai: "Dù sao, chúng ta cũng không thể ép buộc người khác phải biết cách thưởng thức những thứ như thế này."
"Đường Đề!" Giọng nói Dịch Trạch Viễn lập tức dương cao, rõ ràng không vui khi cô ta kẹp dao giấu kiếm.
Trong lòng Đường Đề đã không có biện pháp che dấu sự bất mãn, nếu còn ở đây nhiều thêm một giây thì mọi cảm xúc sẽ bùng nổ mà không thể vãn hồi, đánh tan vẻ bề ngoài ưu nhã.
Cô ta lạnh lùng rời đi: "Không quấy rầy hai người nữa."
Một chiếc áo khoác đã giẫy lên một hồi gió tanh mưa máu, tuy Tô Nghê nhìn không sao cả nhưng Dịch Trạch Viễn vẫn hơi áy náy.
"Tôi bảo Âu Tiểu Xuân tìm cho cô một cái khác."
"Không cần." Tô Nghê mặt mày nhàn nhạt. "Vừa rồi tôi đã nói không cần."
Cô vừa xắn ống tay áo dính máu lên vừa thở dài, bỗng nhiên thốt ra một câu: "Tôi thật sự không thấy nó đẹp."
Dịch Trạch Viễn:...
Nha đầu này thật đúng là đủ tinh quái.
Anh nhìn nhìn đồng hồ, vừa vặn 10 giờ sáng.
"Hôm nay cho cô nghỉ một ngày, trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Tô Nghê do dự một lát rồi quyết định nhận phần nhân tình này.
Ra khỏi nơi diễn tập cô lập tức gọi điện cho khuê mật Chung Hiểu Duy: "Chuyện hôm qua cậu nói nếu không có gì thay đổi thì làm hôm nay đi."
*
Phòng làm việc của Chung Tiểu Duy cách chỗ diễn tập không xa, Tô Nghê ngồi ba trạm xe buýt rất nhanh thì tới.
Mấy năm nay Chung Tiểu Duy ở trong giới nhiếp ảnh đã có chút danh tiếng, vừa giúp tạp chí thời trang chụp ảnh, đồng thời chia sẻ một ít tác phẩm với những phong cách khác nhau lên trang wed cá nhân để khách hàng có thể tham khảo.
Tô Nghê chính là người mẫu ngự dụng của cô ấy.
Tô Nghê có vóc dáng cao, lúc không trang điểm cô có một vẻ đẹp thanh tú và trong sáng, kết hợp với mái tóc dài màu đen trông cô giống như một vị tiên không dính bụi trần. Nhưng một khi cô đã trang điểm thì sẽ toát ra vẻ lạnh lùng từ trong xương cốt, cực kỳ giống đóa hoa hồng kiêu ngạo mọc đơn độc trên vách đá, xinh đẹp mê người.
Đã chụp với nhiều trang phục khác nhau, lần này Chung Tiểu Duy muốn làm một bộ sưu tập nội y sexy.
Mặc bộ nội y ren màu đen, Tô Nghê bước ra từ phòng thay quần áo.
Nhà tạo mẫu tóc đã tạo kiểu cho mái tóc dài của cô, một đầu tóc xoăn gợi cảm tùy ý xõa ở phía sau, kết hợp với môi đỏ--
Nói trắng ra, khi khoác trên mình bộ đồ thể thao cô chỉ là người qua đường Giáp trong đám đông, nhưng giờ phút này cô giống như một viên minh châu lộng lẫy, lóe sáng đến mức Chung Tiểu Duy không thể mở mắt.
Cô ấy cầm máy ảnh, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Nghê: "Nếu tớ là đàn ông, có khả năng bây giờ rất muốn làm cậu."
Tô Nghê nằm trên chiếc sofa cổ điển đầy hoa lệ do Chung Tiểu Duy chuẩn bị, chân dài nhẹ cong lên, làn da nhiễm một tầng ánh sáng mê người.
Cô lười để ý lời trêu chọc của Chung Tiểu Duy, nhỏ giọng nói:
"Mau chụp đi, buổi chiều tớ còn có việc."
Chung Tiểu Duy điều chỉnh máy ảnh, vừa chụp vừa nói: "Công việc vệ sĩ của cậu thế nào rồi?"
"Vẫn như vậy." Tô Nghê thay đổi tư thế, trả lời.
"Lần này tớ sẽ chụp cho cậu thật đẹp." Chung Tiểu Duy ấn màn trập, trong miệng tiếp tục nói: "Tớ đang bàn một hợp đồng chụp ảnh nội y, là một công ty lớn. Nếu thành công đến lúc đó tớ sẽ đề cử cậu với bọn họ, nếu có thể chụp quảng cáo cho nhãn hiệu kia cậu đừng làm vệ sĩ nữa, công việc này vừa nguy hiểm lại không ổn định."
Chung Tiểu Duy thật sự đau lòng khi Tô Nghê phiêu bạt vô định, rõ ràng là có thể dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm cơm, nhưng cố tình chỉ dựa vào quyền cước.
Tô Nghê chỉ xem như tùy tiện tâm sự, nhàn nhạt trả lời: "Để nói sau đi."