Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 6: Biến Thái




Cuối tuần, lời đồn đại về tổng tài Dịch Trạch Viễn đã truyền khắp khách sạn Duyệt Đình.
Đầu tiên là nói khẩu vị của anh thật nặng, thích mặc loại quần lót có thể bao chặt phần thân dưới, tiếp theo là nói có phụ nữ hô to biến thái từ trong phòng anh chạy ra. Kết hợp mấy tin tức lại với nhau các nhân viên không ngừng bổ não, sôi nổi đoán xem ông chủ nhiều tiền, anh tuấn lại tiêu sái của bọn họ vì sao mãi vẫn không có bạn gái ——
Cuối cùng đưa ra kết luận, hóa ra là do anh có loại đam mê không thể cho người khác biết.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là những lời đồn do các nam nhân viên truyền tai nhau, trong khi đó các nữ nhân viên lại chịu ảnh hưởng bởi người đã chứng kiến tận mắt sự việc ngày hôm đó. Bọn họ nhớ lại câu nói vô cùng hấp dẫn của nữ giám đốc: "Dịch tổng, anh ta —— thứ dưới háng anh ta thật lớn."
......
Sau khi Dịch Trạch Viễn biết được những lời đồn đại này từ miệng Âu Tiểu Xuân thì tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
Hình tượng trong sạch hơn hai mươi năm qua của anh đã bị Tô Nghê huỷ hoại trong một đêm. Anh vô cùng hoài nghi người phụ nữ này không phải Dịch Thiệu Lễ phái tới bảo vệ, mà là tới để hủy diệt anh từ thân thể đến tâm hồn. Anh từng bước...từng bước...
bị...hủy...diệt.
Bởi vì cô, lúc trước bản thân anh bị chó đuổi thì không nói, bây giờ còn bị nhân viên dưới trướng xem thành một tên sắc lang biến thái. Làm ông chủ, phải có bao nhiêu căn đảm mới có thể giữ cô bên cạnh?
Ở trong phòng buồn bực cả buổi, Dịch Trạch Viễn trầm tư suy nghĩ xem có biện pháp nào đuổi việc Tô Nghê hay không.
Âu Tiểu Xuân tuy rằng rất sùng bái Tô Nghê, nhưng cho dù sùng bái như thế nào thì trước sau gì Dịch Trạch Viễn vẫn là sếp của mình. Với lại anh ta vẫn đang mang ơn sếp của mình trong sự kiện mông thiếu chút nữa thì bị đông lạnh, nhưng may mắn thay lúc ấy sếp đã đưa giấy vệ sinh tới kịp thời.
Vì vậy, khi nhìn thấy sếp phiền não bởi chuyện này Âu Tiểu Xuân chủ động dâng lên kế sách: "Sếp, tôi có biện pháp khiến Tô tỷ tỷ phải rời đi."
"Cậu?" Dịch Trạch Viễn nằm trên sofa lười nhác ngẩng đầu dậy, không ôm hy vọng gì lớn nhưng vẫn tạm lắng nghe: "Nói đi, biện pháp gì."
"Nếu anh không tìm thấy lí do để đuổi việc cô ta vậy thì anh hãy làm ngược lại, khiến cô ta cảm thấy không chịu nổi anh nữa rồi chủ động xin từ chức với ông chủ lớn."
Dịch Trạch Viễn trầm ngâm hai giây, cảm xúc ảm đạm bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.
Anh lập tức ngồi thẳng, nói với Âu Tiểu Xuân: "Tiếp tục nói."
"Hắc hắc." Âu Tiểu Xuân thấy lời mình nói đã được chấp thuận, càng tự tin hơn. Anh ta kéo ghế ngồi trước mặt Dịch Trạch Viễn, hắng giọng nói: "Nếu bây giờ Tô tỷ tỷ cảm thấy anh là tên biến thái, vậy anh hãy tương kế tựu kế —— biến thái đến cùng."
...
Cuối tuần ánh mặt trời vô cùng ấm áp, từ khi vào đông khó có được một ngày thời tiết tốt như thế này. Tô Nghê nằm phơi nắng trên chiếc ghế bập bênh làm bằng tre ở trong sân.
Cô nhắm hai mắt nhưng không ngủ, vừa nhớ tới lời Chung Tiểu Duy nói —— "Giang Nghiêu sắp đính hôn."
Trong lòng lập tức có chút phiền loạn.
Từ khi lớn lên Giang Nghiêu chính là người cô cảm thấy tin tưởng nhất sau bà ngoại.
Cô thậm chí đã từng tin tưởng rằng người đàn ông này mình có thể dựa vào.
Nhưng chỗ dựa này chỉ là thoáng qua, sau này không một lời từ biệt đã biến mất không còn tăm hơi.
Tô Nghê sinh ra ở nông thôn, phần lớn những người già ở vùng nông thôn đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chính vì thế khi cô sinh ra đã không được ông bà yêu thương, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đối với việc cha mẹ sủng nịch cô. Từ nhỏ Tô Nghê đã có tính cách thiên chân hoạt bát, những bông hoa, loài chim trên đồi núi đều là bạn của cô. Tuy rằng sinh hoạt nghèo khổ, nhưng trước năm 6 tuổi cô vẫn rất hạnh phúc.
Nhưng 6 tuổi năm ấy, một lần tai nạn ngoài ý muốn đã lấy đi mạng sống của cha mẹ Tô Nghê. Vốn là một đứa trẻ không chịu được thống khổ, nay lại bị ông bà nội dậu đổ bìm leo —— đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ vì, chỉ tay trong lòng bàn tay trái của Tô Nghê bị đứt đoạn.
Trong truyền thuyết con gái có chỉ tay bị đứt đoạn mạng rất cứng, chính vì thế những người thân bên cạnh sẽ phải chịu ảnh hưởng xấu. Bởi vậy, bọn họ mới nhận định cô mang đến vận rủi cho dòng họ.
Đó là mùa đông giá rét nhất trong trí nhớ Tô Nghê, khi đó cô đã phải lang thang trên đường quê một mình. Cuối cùng được người thân duy nhất là bà ngoại mang về nhà, từ đây sống nương tựa lẫn nhau.
Có lẽ bắt đầu từ khi đó Tô Nghê đã không hề chờ mong bản thân sẽ có được hạnh phúc. Câu chuyện đứt đường chỉ tay đã trở thành tâm ma, lúc nào cũng làm cô ghét bỏ bản thân, nguyên nhân chính là vì sự tồn tại của cô mới mang nỗi bất giáng xuống người cha mẹ.
Mang theo nhân sinh như vậy, cô dần dần trở nên nhẫn nại, ít lời, lạnh nhạt, thậm chí là vô dục vô cầu. Niềm tin duy nhất để cô có thể chống đỡ chính là chăm sóc bà ngoại.
Nhưng, kể từ khi Giang Nghiêu xuất hiện cô đã có những dao động đầu tiên trong nhiều năm qua.
Lần đầu tiên cô gặp Giang Nghiêu là khi mới bước chân vào đại học. Lần đó, khi cô đang trong lúc luống cuống vì bỏ lỡ thời gian báo danh thì gặp được anh ta.
Chuyện xưa sau này phần lớn đều giống nhau. Giang Nghiêu đối với cô luôn quan tâm chiếu cố, cho dù đã có vô số lần cô cự tuyệt nhưng anh ta vẫn không từ bỏ. Dù là mặt trời chói chang hay tuyết rơi giá lạnh, anh ta vẫn trước sau như một.
Cho dù trái tim có cứng rắn tới đâu thì cũng sẽ lặng lẽ tan chảy.
Tô Nghê cho rằng bản thân nên buông bỏ quá khứ để bắt đầu một cuộc sống mới. Giang Nghiêu ấm áp như vậy, ấm đến mức mặc dù cô vẫn chưa yêu anh ta nhưng vẫn nguyện ý nếm thử và tranh thủ.
Nhưng không nghĩ tới, khi cô đang dần mở rộng trái tim và nói cho Giang Nghiêu biết vận mệnh đang bao phủ lấy bản thân thì anh ta lại do dự.
Sau đó thì biến mất.
...
Tô Nghê cau mày, có cảm giác đau đớn xuyên qua trái tim.
Bản thân sẽ bóp chết hạnh phúc của người khác, căn bản không xứng có được hạnh phúc.
Đó là lần duy nhất cô có một niềm tin và khát vọng, cũng là một lần cuối cùng...
Có động tĩnh cắt ngang suy nghĩ của Tô Nghê. Cô mở mắt ra nhìn thấy chủ nhà là bà Dương đang đắp thảm lông lên người mình.
"Tiểu Nghê, sao cháu lại ngủ ở đây?"
Tô Nghê thoát khỏi hồi ức, vội đứng lên: "Bà Dương, bà ngồi đi."
Cô đỡ bà Dương ngồi vào ghế bập bênh, nhỏ giọng nói: "Cháu không cẩn thận ngủ quên mất."
"Ừm." Bà Dương vỗ về tay cô đánh giá một lát, rất là đau lòng: "Công việc rất vất vả phải không. Xem cháu này, đôi mắt đều đỏ cả rồi."
"..." Tô Nghê quay lưng đi, không biết từ khi nào hốc mắt nổi lên một tầng chua xót.
Cô lấy lí do chuẩn bị cơm chiều chạy trốn tới bếp nhỏ ở Tây viện, ngồi đờ đẫn một lúc cảm xúc cuối cùng bình phục trở lại.
Đang định đi nấu cháo thì di động vang lên.
Là Âu Tiểu Xuân.
Tô Nghê không muốn nghe nhưng tiếng chuông vẫn luôn vang lên không ngừng, do dự một lúc cô vẫn nhận cuộc gọi.
*
Mười phút sau, Tô Nghê bắt taxi đi tới chỗ cần tới.
Trong điện thoại Âu Tiểu Xuân nói Dịch Trạch Viễn quên mang ví tiền, nhưng lúc này anh ta đang ở bệnh viện cắt trĩ không thể rời đi, vì thế muốn nhờ cô đi tới trung tâm spa Big Rich càng nhanh càng tốt.
Xuống xe, Tô Nghê không dừng bước chân, lập tức đi tới căn phòng "Thất tiên nữ" mà Âu Tiểu Xuân đã nói.
"Thất tiên nữ" là đặc sản của trung tâm spa Big Rich. Đúng như tên gọi của nó, ở đây đồng thời có 7 cô gái phục vụ riêng một người.
Âu Tiểu Xuân tránh ở chỗ tối quan sát, thấy Tô Nghê lên lầu thì lập tức gửi tin nhắn cấp báo cho Dịch Trạch Viễn: "Sếp, mục tiêu đã đến. Tôi ở đại sảnh lầu một chờ tin tốt của anh."
Nhận được tin cấp báo, Dịch Trạch Viễn lập tức chỉ huy người xung quanh: "Tới tới, mấy người nhớ diễn thật tốt vào cho tôi."
Người cầm đầu là một cô gái có thân hình cao lớn, cô ta cười đến hào phóng: "Soái ca, anh cứ yên tâm đi. Trước kia tôi đã học tại Học Viện Điện Ảnh hai năm, nhất định không có vấn đề gì."
Vừa dứt lời, Tô Nghê đẩy cửa tiến vào.
Bảy cô gái ăn mặc gợi cảm đứng thành một vòng. Dịch Trạch Viễn mặc áo tắm dài màu trắng ngồi giữa các cô ấy, đang vô cùng hưởng thụ.
"Tới rồi." Anh cười hì hì ngậm thuốc lá: "Đi thanh toán giúp tôi, thẻ của tôi đã bị lão ba đóng băng rồi."
Tô Nghê nhìn cảnh tượng trước mắt cũng biết Dịch Trạch Viễn tối hôm qua đã trải qua chuyện gì.
Cô dời mắt, nhịn xuống sự khó chịu, lạnh lùng nói: "Bao nhiêu tiền."
Cô gái có dáng người cao cao giơ ra 7 ngón tay.
"7000?"
"Cô bé đừng tưởng bở." Cô gái cao cao chỉ vào 6 người chị em còn lại. "Cô bé, em quá coi thường thất tiên nữ bọn chị rồi, thêm hai số 0 đi."
"70 vạn?" Tô Nghê không thể tin được, trừng lớn đôi mắt nhìn Dịch Trạch Viễn: "Anh đã làm gì vậy?"
"Haha..." Cô gái cao cao che miệng cười vì sự ngây thơ của cô, giọng nói quyến rũ : "Này cô bé, tới loại địa phương này của bọn chị em nói còn có thể làm gì đây?"
Dịch Trạch Viễn làm bộ không kiên nhẫn: "Dài dòng cái gì, mau đi đi. Tôi đang muốn hẹn người ta massage đấy."
Tô Nghê nổi giận, kéo Dịch Trạch Viễn từ trên ghế đứng dậy rồi túm đến góc tường, hạ giọng nói: "Anh có bệnh phải không? Đem tôi bán cũng không có 70 vạn tới trả nợ phong lưu của anh đâu."
Động tác này giống như mong muốn của Dịch Trạch Viễn. Anh nhanh chóng lật ngược tình thế ép Tô Nghê vào tường, một tay chống lên tường, nhướn lông mày, cong môi đầy mê hoặc: "Bán cho tôi đi. Tôi cho cô 30 vạn."
Âu Tiểu Xuân nói, chỉ cần khiến cho Tô Nghê nhận định anh là một tên vô lại, một tên dê xồm thì đường đến thành công sẽ không xa nữa.
Cho nên, anh nhất định phải dốc hết sức lực khiến cho Tô Nghê ghê tởm mình muốn chết.
Nghĩ vậy, anh lập tức phóng đãng kéo đai lưng áo tắm.
Đưa lưng về phía "Thất tiên nữ" anh lộ ra mấy khối cơ bụng như ẩn như hiện, cúi đầu từ tính nói:
"Thế nào, lông ngực của tôi có gợi cảm không?"
"Buổi tối có muốn về nhà với tôi không."
Tô Nghê bị ấn ở ven tường, lòng bàn tay nóng lên, lửa giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không sợ chết chậm rãi cúi người xuống, hai người càng ngày càng gần...
"A——" Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên hít hà một hơi, mặt nhăn thành trái khổ qua nhìn xuống chỗ bị đau.
Chân phải Tô Nghê đạp lên chân trái của anh, nhìn qua thì khuôn mặt của cô trông vô cảm, nhưng trong âm thầm lại dời non lấp biển, tựa hồ muốn đạp phẳng mu bàn chân của Dịch Trạch Viễn.
"Anh thử động tiếp xem?"
Lời này thật là lạnh lẽo, làm người nghe lạnh cả sống lưng.
Dịch Trạch Viễn rất nhanh thì bị dẫm thành một bãi đất dẻo, tiết mục biểu diễn dục vọng bị đánh bại bởi một chân, anh trốn tránh: "Không động không động, cô buông ra trước đi."
Tô Nghê nhìn chằm chằm anh, sau khi xác định anh không chơi trò bịp bợm lại dùng sức chà đạp mấy cái mới thu hồi chân.
Dịch Trạch Viễn thoát khỏi nanh vuốt của cô, nhanh tay ôm chân nhảy ra xa. Lúc này nhóm thất tiên nữ hai mặt nhìn nhau, không biết nên diễn tiếp như thế nào.
...Toàn bộ đành phải mất hứng tan cuộc.
Sau khi bại trận, Dịch Trạch Viễn thay quần áo rồi sóng vai cùng Tô Nghê đứng chờ thang máy.
Anh liếc mắt quan sát Tô Nghê, làm thế nào cũng không nghĩ ra: "Người phụ nữ này, anh đã làm tới mức này rồi nhưng tại sao cô không hề bị kinh hãi."
Đang nghĩ ngợi thì thang máy từ trên lầu đi xuống. Anh bước chân đi vào, bàn chân trái từng trận đau đớn co rút. Anh tiếp tục căm giận, khó chịu: "Mẹ nó, cái chân này thiếu chút nữa thì bị cô phế rồi."
Tô Nghê theo phía sau cùng anh vào thang máy.
Không gian trong thang máy không lớn, lần này tổng cộng đứng bảy người, có điểm chật chội.
Bọn họ đang ở tầng 16, thang máy chậm rãi đi xuống. Đến tầng 10 bỗng nhiên thang máy rung lắc thật mạnh, đồng thời vang lên tiếng "Loảng xoảng."
"Ui cha, là ai dẫm lên tôi."
"Tóc của tôi."
...
Trong không gian chật hẹp nhoáng một cái bị rung lắc, bảy người xô đẩy ngã trái ngã phải, tất cả mọi người va chạm vào nhau.
Dịch Trạch Viễn đứng ở trong góc cũng không thoát khỏi cảnh bị một người phụ nữ trung niên bên cạnh đụng phải. Bà ta có dáng người cường tráng, nhìn giống như tuyển thủ bóng rổ đã giải nghệ, sức lực thật sự rất lớn.
Dịch Trạch Viễn bị đâm một cái lảo đảo, mất đi trọng tâm ngã về phía Tô Nghê.
Không đến nửa giây anh nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy chủ động cách cô một khoảng. Một thân chính khí lên tiếng giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, tôi ——"
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ cường tráng cùng một cô gái trẻ tuổi trẻ bắt đầu cãi nhau là ai túm tóc ai, tiếp theo là động tay động chân.
Hai người phụ nữ cấu xé nhau, những người có mặt bắt đầu khuyên can, toàn bộ thang máy trong khoảnh khắc trở nên hỗn loạn.
Dịch Trạch Viễn đành phải nuốt những lời chuẩn bị thốt ra. Anh vốn đang đứng cách Tô Nghê một khoảng nhưng chỉ một giây thôi đã bị đám người kia xô đẩy tới gần. Mỗi lần anh vừa dịch ra là y như rằng tiếp tục bị ép tới gần cô, nhưng may mắn vẫn ổn, chỉ có quần áo chạm vào nhau, không hề tiếp xúc thân thể.
Đang âm thầm cảm thấy may mắn thì giọng nói thô thiển của người phụ nữ cường tráng vang lên: "Đồ không biết xấu hổ, nghĩ bà già này ăn chay phải không?"
Cảm xúc của bà ta cực kỳ kích động, lấy tư thế đẩy tạ giơ cánh tay muốn hung hăng tát lên mặt cô gái trẻ kia. Khi bà ta giơ tay khuỷu tay vừa lúc đụng vào vai Dịch Trạch Viễn, sức lực to lớn trực tiếp đánh lên người anh ——
Trong khoảnh khắc đó Dịch Trạch Viễn không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngã vào ngực Tô Nghê.
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, tiếng ồn ào trong nháy mắt biến mất.
Thần kinh truyền đến xúc cảm mềm mại kéo dài, rất thoải mái.
Dịch Trạch Viễn hưởng thụ nửa giây đột nhiên kịp thời phản ứng lại, một tia sáng hiện lên, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Trong đầu anh nhanh chống tính toán các loại biện pháp để thay đổi cục diện. Cuối cùng chính anh đã nhìn ra cục diện lúc này đã không có biện pháp nào thay đổi. Anh dứt khoát quyết định ——không giãy giụa hay giải thích một cách vô ích nữa.
Đàn ông, nên học cách chịu trách nhiệm.
Bình tĩnh đứng lên, một loại cảm xúc bi tráng từ từ xuất hiện nơi đáy lòng Dịch Trạch Viễn.
......
Âu Tiểu Xuân tránh ở phía sau bồn hoa nơi đại sảnh, nửa ngày cũng không chờ được tin nhắn của Dịch Trạch Viễn. Trong lòng anh ta không biết nên làm gì, cuối cùng quyết định đi lên lầu xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đi đến thang máy cửa vừa lúc mở ra.
Người bên trong nối đuôi nhau đi ra.
Trong lúc chờ mọi người ra hết anh ta thuận tiện cúi đầu gửi tin nhắn cho Dịch Trạch Viễn. Lúc đang đánh chữ có một bóng người rơi xuống, dường như mang theo sát khí chặn trước mặt anh ta.
Âu Tiểu Xuân ngẩng đầu, khi thấy rõ người kia di động lập tức rơi trên mặt đất.
Anh ta nói lắp: "Tô...Tô tỷ tỷ."
Tô Nghê nhướng mày: "Trợ lý Âu cắt trĩ nhanh vậy?"
"...Vâng...." Âu Tiểu Xuân nở nụ cười xấu hổ, suy nghĩ nửa ngày: "Tôi...cắt khẩn cấp."
"Phải không." Tô Nghê cười khẽ, tiến lên vỗ vỗ đầu vai anh ta, ánh mắt di chuyển ra phía sau: "Tôi đoán Dịch tổng lúc này cũng đang cần phục vụ khẩn cấp."
Âu Tiểu Xuân trố mắt, lúc này mới chạy nhanh nhìn vào trong thang máy.
"Sếp!" Anh ta vội vàng vọt vào đỡ lấy người đàn ông đang dựa vào tường: "Sếp, anh vẫn ổn chứ?"
Dịch Trạch Viễn không ngừng hít sâu, nhịn đau di chuyển bàn tay đang che lấy một nửa khuôn mặt, căm giận nói: "Cậu nói thử xem?"
Âu Tiểu Xuân tập trung nhìn vào: "..."
Anh ta nhặt di động —— "Sếp, tôi lập tức gọi điện hỏi Đinh thiếu mua kính râm ở đâu."